Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 589 : Trận chiến cuối cùng

Ngày đăng: 01:18 19/04/20


"Ít nhất, đối với rất nhiều người, Tiên điện có thể xưng tụng là nơi ở của chúa tể." Hoàng Vũ vẫn bình tĩnh như trước, lời nói thì nhẹ nhàng với nụ cười trên môi.



Đã tiến vào trong Đại hoang nên Thạch Hạo cũng không hề lui nữa và cũng chẳng hề chạy trốn, lúc này chỉ có một trận chiến cơ bản không thể nào tránh.



"Ta còn hi vọng rằng mình chính là truyền nhân duy nhất của Cung điện Chí tôn, sẽ có một ngày ta giết tới thượng giới, xới tung cái gọi là chúa tể Tiên điện này!" Thạch Hạo nói.



Sinh linh thượng giới khinh người quá mức, đặc biệt người Tiên điện càng tự phụ hơn, lệnh cho một tên nô bộc hạ giới tiện tay xử lý nó, thái độ rất đáng!



"Được rồi, tới chiến đi nào, nếu mà còn chạy nữa thì ta sẽ quay lại thủ phủ Thạch quốc rồi nuốt sạch trăm vạn nhân khẩu đấy." Hoàng Vũ nói.



Lão với một thân đạo bào cũ kỹ bay vù vù theo gió, sọi tóc xám tung bay, nụ cười chợt chuyển lạnh với tư thế chắp tay, lão muốn giải quyết nhanh Thạch Hạo.



"Nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn, nhất định phải chiến thắng lão bộc này, nếu không ba mẹ, người thân thuộc, còn toàn bộ Thạch quốc sẽ gặp phải nguy hiểm. Người của Tiên điện làm việc chẳng hề kiêng kỵ gì, bởi vì bọn họ quá mạnh mẽ, không e sợ người khác sẽ trả thù.



Ở trong tay của nó, thần kích trấn quốc phát sáng từ màu đen chuyển thành màu vàng óng, lưỡi kích sáng như tuyết lưu chuyển sát khí, đây là pháp khí Chân thần với những gợn sóng thần năng vô cùng kịch liệt.



"Xoẹt!"



Nó vung chiến kích lên, luồng ánh sáng đầy đáng sợ bổ ra, là pháp khí Chân thần đang thức tỉnh với thần mang lóng lánh đầy mạnh mẽ, cứ như là dải ngân hà đang từ từ hạ xuống.



Nhưng mà, lão bộc đang chắp tay sau lưng chợt vung ra một tay, nhẹ nhàng chà xát trong hư không sát quang lập tức tấn công kia liền bị tiêu diệt.



Bàn tay ấy rất khô ráp lưu chuyển hào quang màu vàng nhạt, giống như là một cái thớt lớn đánh tan toàn bộ lực công kích đầy mạnh mẽ của thần kích trấn quốc.



Thạch Hạo nghiêm nghị, tên lão bộc này mạnh hơn rất nhiều đám Dương Ly, Xuyên sơn giáp, Minh thần, Ngân Dực, quả nhiên một người có thể gánh mấy Thần cùng liên thủ.



"Tới đây nào, để ta nhìn xem thử chiến y Bất diệt kim thân cùng với Chí Tôn cốt của ngươi mạnh tới mức nào." Hoàng Vũ thản nhiên nói.



Thạch Hạo thở dài, ngay cả đòn sát thủ này mà đối phương cũng biết đúng là khiến người khác chán nản, xem ra chiến y Bất diệt kim thân khó dùng để tập kích rồi.



Trên người nó, chiến y kim loại màu đen hiện lên rồi bao trùm ngoài thân thể nó, một lớp thần diễm màu đen nhảy múa, chiến y Bất diệt kim thân phát sáng hoàn toàn thức tỉnh.



Nếu như kẻ địch đã biết thì có giấu dốt cũng tự tìm lấy diệt vong mà thôi, chỉ có buông xuôi chiến một trận, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất giao chiến với Hoàng Vũ.




Cánh thần chém tới, kiếm khí tiến vào cơ thể, Thạch Hạo lúc này có cảm giác như bị cắt rời, cánh Côn bằng giương ra bay thẳng lên trời cao mấy chục dặm, lúc này mới tránh được đòn kia.



Bỗng dưng quay đầu lại thì nó phát hiện lão già kia đang theo sát ở phía sau, không hổ là một con hung cầm Thái cổ, vượt xa sinh linh cùng cảnh giới.



Trong con ngươi của Thạch Hạo lóe lên hòa quang, nó nhanh chóng đổi chuyển đổi lại thân thể rồi lao nhanh xuống dưới đón lấy đòn đánh của lão già kia, lúc này chỉ có thể vận dụng Chí Tôn cốt mà thôi.



Con mắt của Hoàng Vũ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, lão nhanh chóng xoay người, lúc cách nhau một đoạn thì lập tức sử dụng bảo thuật, há miệng hét lớn một tiếng, phù văn bay lượn đầy trời, toàn bộ xung kích về phía Thạch Hạo.



Lão rất cẩn thận, kiêng kỵ duy nhất của lão chính là Chí Tôn cốt của Thạch Hạo, lão không muốn đối kháng một cách qua loa.



"Hả, không đúng!" Hoàng Vũ nhíu hàng lông mày, cảm giác khí tức nguy hiểm đang tới gần.



Lão quan sát thật kỹ thì phát hiện trong hư không hiện lên mấy khối phù cốt màu tím vừa nãy ẩn mình trong hư không, lúc xông tới thì không có chú ý nhưng giờ lại cảm nhận được.



"Kết tinh của Thần linh cấp cao, cùng ngưng tụ với Thần cốt rồi luyện chế thành đại sát khí!" Trái tim của lão đập thình thịch, lập tức né sang bên.



Nhưng, đã chậm, đây chính lúc Thạch Hạo chạy trốn đã bố trí ẩn trong hư không, lúc này hoàn toàn cho nổ tung.



"Ầm!



Nơi đây nổ tung, hư không vặn vẹo, toàn bộ bầu trời đều mơ hồ, Hoàng Vũ thân ở bên trong tự nhiên gánh lấy xung kích kinh khủng nhất.



Thạch Hạo lấy ra viên Trùng đồng nhìn thấu hư không, nhìn thấy đạo bào cả người của Hoàng Vũ bên trong cơn bão táp kia đều bị phá nát, thân thể đầy máu tươi thế nhưng vẫn không có chết.



Như vậy, cũng không tính là trọng thương!



"Chỉ là một vũ khí Sát đạo dùng một lần mà cho rằng có thể giết được ta, quá ngây thơ, ngay cả trọng thương còn không được!" Lời nói của Hoàng Vũ đầy lạnh lẽo.



Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, lập tức không hề dừng lại, dựa vào viên Trung đồng này nhìn thấu năng lượng của vụ nổ kia rồi từ bên giới vọt vào trong đón đánh Hoàng Vũ.



:Lúc này, bộ ngực của nó phát sáng, vận dụng Chí Tôn cốt, đây có lẽ là cơ hội duy nhất, nhờ rối loạn mà ra tay!