Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 592 : Kết thúc
Ngày đăng: 01:18 19/04/20
"Cháu ngoan, cháu cảm thấy có thể giết được ta sao, là đang nói lời vô ích ư?" Hoàng Vũ nở nụ cười nhạt, trong tay cầm chiếc búa nhỏ màu vàng, tia chớp đan dệt xung quanh.
Thạch Hạo thở dài rồi nhìn trời cao dõi mắt về phía chân trời, đó chính là hướng của Thạch thôn, trận chiến này làm sao có đường mà trở về, làm sao có thể nhìn lại người thân?
Sau đó, nó lại nhìn hư không, muốn xuyên thấu thiên địa nhìn về ba mẹ ở Bất Lão sơn, nó muốn nói với họ vài câu.
Nó lặng im hẳn, có chút mất mác, còn quá nhiều chuyện chưa làm xong, tâm tình phức tạp, giờ lại bị ép tới mức này, trận chiến này qua đi trên thế gian còn có tiểu Thạch?
"Ngươi còn nhỏ như vậy, thiên tư phi phàm, chết thật đáng tiếc, thật sự ta có thể để ngươi sống, chỉ cần về dưới trướng của ta trăm năm thôi." Khóe miệng của Hoàng Vũ hơi nhích, nói như thế.
"Hôm nay, ông không chết thì ta vong!" Âm thanh của Thạch Hạo đầy cứng rắn, ánh mắt bùng cháy.
"U mê không tỉnh mà, đáng thương, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi vậy!" Hoàng Vũ chế nhạo với nụ cười châm biếm trên môi.
Sau một khắc, lão vọt tới cùng với hàng loạt thủ đoạn, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh thế nhưng lão lại rất cẩn thận, sợ Thạch Hạo có thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Lão là người rất cẩn thận, tuy tu vi cao, thực lực mạnh nhưng khi đối mặt với nhân vật tiểu bối như Thạch Hạo thì không có bất kỳ thả lỏng cùng bất cẩn nào.
Vô số tia điện đan xen, bên trên dãy núi đều bị bao phủ, búa lớn hoàng kim nện tới!
"Răng rắc!"
Chỉ trong nháy mắt bên dưới cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi nổ tung, đá bun bắn tung tóe, từng ngọn núi không ngừng sụp đổ rồi hóa thành tro bụi.
Vô số tia chớp đan dệt, nơi đây trở nên mênh mông rộng lớn, tiếng vang chấn động cả Hỏa quốc, tình cảnh vô cùng kinh người!
Đây cũng không phải là tất cả, Hoàng Vũ vận dụng các loại thần thông, bản thân hóa ra bản thể, tiên hạc màu vàng đập cánh, đầy trời đều là lông vàng hóa thành thần tiễn, tất cả đều bắn phá về thân thể Thạch Hạo.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, trong thiên địa từng cột trụ hoàng kim không ngừng lao vút lên tận trời cao, đây là sự thể hiện của pháp tắc Hoàng kim, mỗi một cây cột đều hừng hực thần hỏa, phù văn dày đặc.
Thạch Hạo hét lớn, tất cả vũ khí Chân thần đều lấy ra chống lại lão, nơi đây trở nên sôi trào.
Hai người quyết chiến kịch liệt tới thiên địa thất sắc, dị tượng kinh người, cách mấy trăm dặm cũng có thể thấy vùng trời nơi đây đang rực cháy, khiến cả trời trăng cũng bị ép hạ xuống.
"Bụp!"
Hoàng Vũ lo lắng, miệng không ngừng lẩm nhẩm ngâm một đoạn thần chú, sau đó quát lớn: "Tiên điện giáng lâm!"
Một bóng mờ mơ hồ lao ra từ trong cơ thể của lão với luồng khí tức hào hùng trấn áp về phía Thạch Hạo, khiến cho thân thể của nó sắp sửa rạn nứt tới nơi, ngọn lửa toàn thân gần như bị dập tắt.
Sự đáng sợ của uy năng này vô cùng kinh khủng!
Đây là gì? Thạch Hạo khiếp sợ.
Bóng mờ kia dần ngưng tụ lại, đó là một tòa Tiên điện bằng đồng, khổng lồ vô biên, nguy nga hùng vĩ với uy thế đầy đáng sợ, tựa như sức mạnh Tiên đạo đang buông xuống vậy.
"Đây chính là một bóng mờ của Tiên điện ta, là một vị đại nhân đã truyền vào trong cơ thể của ta, không nghĩ rằng lại có đất dụng võ, phát huy ra tác dụng." Hoàng Vũ với sắc mặt trắng bệch mở miệng nói.
Thạch Hạo kinh hãi, đây chính là Tiên điện? Không ngờ ở thượng giới cũng có thực thể, cũng không chỉ là cái tên của một tổ chức. Nó được đúc từ đồng, mặc dù chỉ là bóng mờ mờ ảo thế nhưng lại khiến người khác cảm nhận được một luồng áo nghĩa to lớn vô biên.
Đồng thời, ở xung quanh có rất nhiều bóng mờ, tất cả đều là cung điện bằng đồng nối liền cùng với nhau, chỉ có điều không có to lớn, không có rõ ràng như tòa cung điện này.
"Bụp!
Thạch Hạo không chỉ miệng phun đầy máu mà da thịt cả người đều bị tàn phá, thất khiếu chảy máu, toàn thân muốn nứt toác ra.
"Vốn là cửu tử nhất sinh, còn có một tia hi vọng, bây giờ xem ra, tia hi vọng cuối cùng này cũng đã bị bóp chết rồi." Thạch Hạo nói.
"Ngươi cứ an tâm lên đường, chết dưới bóng mờ Tiên điện ta thì không tính là oan uổng, đây là chí bảo Tiên đạo!" Hoàng Vũ cười gằn, lão từ từ bình tĩnh lại.
"Chỉ là một bóng mờ mà nghĩ có thể trấn áp được ta, hạ thấp ta quá. Ta nếu như có thể sống sót, sẽ có một ngày, chắc chắn sẽ tới thượng giới đâm thủng Tiên điện bằng đồng này!" Thạch Hạo nói.
Hoàng Vũ với nụ cười khinh bỉ nơi miệng, nói: "Bằng ngươi, non lắm! Mà ngươi mãi mãi sẽ không có cơ hội này, một đời của ngươi kết thúc ở nơi này."
"Vậy thì thập tử vô sinh vậy..." Thạch Hạo nói tới chỗ này thì cất cao giọng chấn động cả bầu trời, quát lớn: "Thế nhưng, phải kéo theo ông!"
"Ngươi đang nằm mơ!" Hoàng Vũ giật mình trong lòng, lão vẫn không ngừng đề phòng, từ từ rút lui.
"Chí Tôn cốt, mở cho ta!" Thạch Hạo hét lớn, thời khắc này, toàn thân nó phát sáng, đặc biệt là nơi ngực nó bị nổ tung, ánh sáng vô tận phủ kín nơi này.
Trong chớp mắt của sự hủy diệt này, thần sắc của Thạch Hạo bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Thạch thôn, ta rất muốn quay lại, muốn gặp các người nhưng không làm được rồi. Còn có ba mẹ, vừa mới cùng hai người gặp lại, gia đình đoàn viên, kết quả lại chia lìa... Ta rất không muốn."