Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 602 : Chết đi
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Dịch: Độc Nhân
Biên dịch: ronkute
"Hạo nhi, con mau tỉnh lại đi, đừng có nhắm mắt lại đó!"
"Hài tử, con phải cố gắng chịu đựng nghe, chỉ vừa mới trở về thôi mà, còn chưa nhìn xong Thạch thôn mà???, không thể cứ thế rời đi được, con phải sống sót nghe!"
. . .
Tiếng kêu tê tâm liệt phế cùng lời nói đầy thê lương, mọi người cùng nhào về phía trước ôm lấy nó, vận chuyển thần lực vào trong cơ thể, muốn tiến hành giữ lại tính mạng cho nó.
"Thực ra... con cũng không nỡ rời xa mọi người, nếu như vậy mà ra đi, con đã rất thõa mãn rồi." Con ngươi Thạch Hạo lờ mờ, không có thần thái, nó như đèn đã cạn dầu, sức mạnh đã tiêu hao hết rồi.
"Không được, ngươi nói phải về đến Thạch thôn, phải nhìn toàn bộ nơi này, không thể chết như vậy được!" Đại Tráng nắm lấy tay nó hét lớn, trong mắt chứa đầy lệ.
"Tiểu Hạo, chúng ta không cho phép ngươi chết như vậy!" Bì Hầu lo lắng nói.
"Phải sống, không được chết nha..." Nhị Mãnh vốn ăn nói vụng về, không nói được gì, chỉ biết ở đây không ngừng lặp lại như thế.
Thạch Hạo nhìn bọn nó, Đại Tráng, Bì Hầu, Nhị Mãnh, Hổ Tử, Tị Thế Oa, những người này đều là bạn từ thuở nhỏ, đã từng cùng nó đi lấy tổ hung cầm, cùng nhau nổi điên chạy khắp núi đồi, rồi cùng nhau lớn lên.
Rất nhiều chuyện cũ hiện ra trong lòng, lúc đó có nhiều chuyện vui sướng như vậy, không cần lo nghĩ nhiều, bọn nó từng cùng nhau gây họa, cùng nhau thăm dò những thứ trong đại hoang này.
"Hài tử, phải cố gắng chịu đựng nghe con!" Một đám thúc bá ở đây la lớn, đến nỗi gân xanh trên trán đều hiện ra, trong lòng rất lo lắng nhưng không thể giúp được gì.
Một đám tộc lão run run rẩy rẩy đi lên phía trước, trên từng khuôn mặt già nua hiện lên vẻ hoảng hốt, họ ở đây không ngừng cầu nguyện, không ngừng lặp đi lặp lại những lời cầu nguyện đó.
Còn có những đại thẩm đều đang khóc, cả những đứa bé nghịch ngợm cũng đang lau nước mắt, tất cả mọi người đều không biết làm gì, không biết làm gì cho phải.
"Ngân Đào nè, ở đây còn có hai quả, ăn nhanh lên đi." Tộc trưởng Thạch Vân Phong rống to.
"Không cần đâu, con... đã lãng phí quá nhiều rồi." Thạch Hạo nói nhỏ, suy yếu đến nổi khó mà mở miệng ra được, bởi vì tâm nguyện đã xong, lời nói của nó liền buông xuôi, sắp không trụ được nữa rồi.
Trên thân thể nó, hiện ra từng khối từng chấm lốm đốm giống như gỉ màu đồng xanh, loại phù văn này có sức phá hoại rất lợi hại, mà nay đã mất đi Chí Tôn cốt, lại càng khó mà chống lại chúng.
Vốn là, dựa vào tính toán của thần y Trương Trọng, nó còn sống được hơn một ngày, nhưng bây giờ xem ra nó đã hao hết sinh mệnh rồi.
" Chiêm chiếp. . ." Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân đi lên phía trước, liên tục lấy đầu cọ cọ thân thể Thạch Hạo, trong mắt bọn chúng còn có nước mắt, chúng nó đều biết hết mọi chuyện, trong lòng tràn ngập không muốn.
" Các ngươi sau này phải bảo vệ Thạch thôn cho tốt, không được bay đi quá xa nha." Thạch Hạo dặn dò chúng nó.
Ba con hung cầm gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Cách đó không xa một con độc giác thú cũng chạy tới, nó chính là Tiểu Bạch, có dấu hiệu tiến hóa thành thiên mã, trên lưng nó có hai cánh, toàn thân trắng như tuyết đang xoay quanh Thạch Hạo không ngừng hí vang.
Mặt trời màu đỏ chót đang lặn dần về tây, ánh chiều tà đỏ như máu, lộ ra chút vẻ thê lương mà tươi đẹp, khiến cho nữa bầu trời toàn là màu máu.
Nhìn dư huy* của mặt trời lặn, nhìn thôn xóm quen thuộc, lại nhìn mọi người trước mắt, Thạch Hạo đưa tay ra như đang cố gắng bắt lấy cái gì đó, muốn kêu lên lời nói sau cùng, nhưng lại không có chút sức lực.
(*) Dư huy: ánh chiều tà
Hai mắt nó thất thần, cái gì cũng không thể thấy được, nó cố dùng chút sức lực sau cùng, đưa tay ra như muốn nói vĩnh biệt với mọi người.
"Hài tử!"
Mọi người kêu lớn, tất cả đều đưa tay ra để bắt lấy nó.
Dưới ánh chiều tà đỏ bừng bừng, ngọn lửa sinh mệnh của Thạch Hạo tắt ngúm, tiếng hơi thở biến mất???, nó nhắm hai mắt lại, với một chút buồn bã, tắt thở.
"Hài tử!"
Mọi người hô to cực kì bi thương, đã nghĩ hết tất cả biện pháp mà vẫn không thể cứu được nó.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng thì thào hòa vào một chỗ.
Đêm nay, toàn bộ Thạch thôn ngập tràn trong bầu không khí đau thương, tiếng khóc không dứt, cuối cùng vẫn là vô lực xoay chuyển trời đất.
Ngày hôm sau, ánh bình minh vẫn sáng lạn như trước, nhưng Thạch Hạo đã đi rồi, mọi người để nó vào trong quan tài, rồi đưa tới ngọn núi thấp kia dựa theo di nguyện của nó, mai táng nó ở đây.
Gần Thạch thôn, xuất hiện một ngôi mộ đất.
Chôn ở đây, nó có thể nhìn thấy Thạch thôn, nhìn thấy mọi người trong thôn, cùng sinh hoạt với mọi người.