Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 605 : Cỏ Bất Hủ

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Dịch: Độc Nhân

Biên dịch: ronkute



Không trải qua sinh tử, sao hiểu được luân hồi? Mọi người Thạch thôn nghe vậy, ai nấy đều chấn động, nhất là lão tộc trưởng, ông lão há miệng run rẩy, nói không ra lời.



"Ngươi...đang nói gì thế, đó là sự thật sao?" Lồng ngực Thạch Lâm Hổ nhấp nhô, con mắt mở thật to lộ ra vẻ mặt khó tin.



Lời nói của Tiểu Hồng mặc dù ngắn nhưng lại làm chấn động lòng người, khiến mọi người Thạch thôn cảm xúc phập phồng, đều nắm chặt nấm đấm cùng nhìn về phía nó.



"Cũng chỉ là suy đoán của ta thôi." Tiểu Hồng nói, nó đã hồi phục như cũ, hai cánh đã mọc ra, toàn thân đỏ tươi ướt át như được chạm khắc từ hồng ngọc vậy, thân thể chỉ lớn bằng bàn tay nhưng lại rất xinh đẹp.???



Ngôi mộ đất phát sáng từ trong ra ngoài, hết sức nhu hòa, tràn lan một luồng chấn động đặc biệt.



"Ngươi mau tới xem!" Bóng Lông ra hiệu, trong tay nó đang cầm một viên Trùng Đồng phát sáng lấp lánh, chiếu sáng vào trong mộ phần, ánh ra cảnh tượng chân thật bên trong, lớp đất khó mà ngăn cản.



"Ế, đây là cỏ gì vậy nhỉ?" Tiểu Hồng giật mình, nó không cảm giác được gì khác ngoài một luồng sức mạnh luân hồi, cũng chưa từng nghĩ bên trong lòng đất còn có càn khôn, còn có thứ huyền diệu khác. Rể của mấy cây cỏ này như râu rồng vậy, mà còn rất dài nữa, chúng đang liên tục lan xuống ngôi mộ, bọc lại quan tài kia, tỏa ánh sáng óng ánh trong suốt.



Loại cây này có rễ trắng noãn như ngọc, thân rễ như một sợi dây thừng đang cuốn lấy gỗ quan tài, trông như một cái kén lớn, vầng sáng từ trong xuyên thấu ra ngoài, tràn ra chấn động thần bí.



"Các người chớ lấy thần thức thăm dò." Tiểu Hồng cảnh cáo.



Bởi vì nó phát hiện thôn nhân đã không nhịn được xúc động muốn lấy thần thức thăm dò lòng đất, bằng tu vi của họ chắc hẳn sẽ xảy ra vấn đề.



Quả nhiên đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Nhị Mãnh, cả người hắn như bị si ngốc, do hắn không nhịn được đã tự ý thăm dò, sau đó người như bị linh hồn xuất khiếu vậy.



"Ngươi làm sao vậy Nhị Mãnh?"



"Yên!" Bóng Lông khẽ quát một tiếng, âm thanh đó như tiếng sấm xuyên qua màng nhĩ khiến thân thể hắn bị chấn đến run rẩy, hai mắt khôi phục hào quang nhưng hắn vẫn lộ vẻ sợ hãi.



"Ta...trong nháy mắt như đang trong luân hồi, nhưng lại giống như đã trải qua trăm nghìn đời vậy đó, rất đáng sợ, ta...hiện tại lại quên mất rồi!" Nhị Mãnh như đang nối mớ, cuối cùng giật mình tỉnh giấc ôm lấy đầu mình, thân thể run rẩy, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh tượng đó.



Tất cả mọi người đều giật mình lập tức kéo bọn nhỏ về sau, sợ chúng không cẩn thận đến gần ngôi mộ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.



Phần lớn thôn nhân đều biết tu hành, hơn nữa hôm nay có không ít người có tu vi không yếu, nhưng không có ai dám làm ẩu, họ đều đang cẩn thận quan sát, trong lòng có một luồng kích động.



"Hài tử ta biết...con sẽ không rời đi mà, không nỡ bỏ chúng ta, nhất định con vẫn còn ở đây!" Lão tộc trưởng run run rẩy rẩy, lão lệ tung hoành.



Lão rất khó chịu vì Thạch Hạo là do lão nuôi lớn, cả đời lão chưa từng kết hôn nên không có con cháu gì, vì vậy Thạch Hạo là toàn bộ gởi gắm của lão.



"Tiểu Hạo, ngươi vẫn còn ở đây sao? Mau tỉnh lại đi nghe." Đại Tráng kích động hô, con mắt đã đỏ lên. Một năm qua tất cả mọi người đều không muốn chấp nhận sự thật Thạch Hạo đã chết đi.


"Cảm ơn thần điểu!"



Thôn nhân cung kính quỳ xuống hành lễ, rõ ràng có thể thấy, con Ngũ Sắc Tước này đã cứu Thạch Hạo!



Thoáng một cái liền trôi qua hai tháng, Thạch thôn cùng bên ngoài không có truyền tin cho nhau, tất cả mọi người đều đang chú ý canh giữ ngọn núi thấp, ngày càng thêm khẩn trương hơn.



"Ô, mộ phần nứt ra rồi kìa!" Nhị Mãnh kêu to.



Ngôi mộ đất nứt ra, thụy* quang bốc lên, từ trong khe hở bắt đầu lan tràn ra ánh sáng tường hòa, so với trước kia càng thêm cháy lớn hừng hực, linh khí nồng nặc đến không tan.



(*) thụy: điềm lành



Lão tộc trưởng hành động rất nhanh chóng, so với trai tráng khí lực còn mạnh hơn, lập tức đẩy ra Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cùng một đám người, vọt tới phía trước lấy ra viên Trùng Đồng, rồi tỉ mỉ quan sát.



"Cái kén trong lòng đất đã chia năm xẻ bảy rồi!" Lão hô hấp dồn dập.



Cỏ Bất Hủ thân rễ to dài màu trắng bạc sáng loáng đang phát sáng, từ sớm chúng đã quấn trên quan tài, toả ra ánh sáng nhu hòa, lúc này có không ít rễ đã gảy lìa, làm lộ ra quan tài.



Thạch Vân Phong cẩn thận quan sát, lão phát hiện quan tài cũng đã tan vỡ, giờ đã có thể nhìn thấy trong đó có một thân thể.



Đám người Thạch Phi Giao rất kích động, họ hợp sức thúc giục Trùng Đồng, khiến nó càng rõ ràng có thể trông thấy cảnh tượng trong quan tài.



Chỗ đó bốc hơi mịt mù, tràn ngập các loại quang vụ, Thạch Hạo đang nằm ở giữa, sắc mặt hồng nhuận trông rất sống động.



"Trên thân thể của nó có phù văn đang lóe lên kìa!"



Bì Hầu kêu lên, ở trên người Thạch Hạo có một ít ký hiệu thần bí thỉnh thoảng chảy ra, hơn nữa ở một số vị trí trên thân thể thỉnh thoảng có thần huy bốc lên, óng ánh rực rỡ.



"Ô kìa, cánh tay nó đã biến thành màu vàng rồi!"



"Ế, không đúng, bàn tay tại sao lại hóa thành màu tím?"



Tất cả mọi người rất khẩn trương, cũng rất kích động, đều đang chờ mong kỳ tích sẽ xảy ra.



"Kìa, nó đang hô hấp, tiểu Hạo còn sống nha, ta thấy trong lỗ mũi nó có luồng không khí màu trắng xuất hiện!"



Mọi người trong thôn kinh hỉ, có không ít người kêu to, ở đây lập tức trở nên sôi trào.