Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 626 : Diệu thủ ngẫu nhiên mà có
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Dịch: Độc Nhân
Biên: ronkute
Con chim này linh tính quá rõ, không dài hơn nửa thước, toàn thân sặc sỡ ánh bạc, tuy còn nhỏ như vầy nhưng lại có thể nghe hiểu, có chút hung ác, cặp mắt to đen láy như ngọc thạch đen, bộ mặt vô cùng sinh động.
Thạch Hạo hết trở rồi lại lật, kéo kéo lông đuôi xinh đẹp như ngân hồng, việc này khiến cho lông tơ của chim con đều dựng ngược cả lên, nó muốn liều mạng với Thạch Hạo!
"Tính tình của ngươi sao lại hung vậy hả, đừng có lộn xộn." Thạch Hạo gõ gõ ngón tay lên sau ót của nó khiến chim con đầy xinh đẹp này tức giận không thôi.
Thạch Hạo thấy vui vui nên không ngừng chọc nó, hết gõ đầu lại vuốt vuốt cặp cánh bạc lấp lánh kia, thấy bộ dạng thờ phì phò trông rất buồn cười.
Là một con Ngân Hoàng non sao? Sinh linh này từ xưa tới nay rất hiếm, nếu là thật thì chắc chắn sẽ tạo nên sự chấn động mạnh, các giáo sẽ đứng ngồi không yên.
Dù sao, việc này cũng có thể dính dáng tới một loại bí pháp bảo thuật Chân Hoàng vô thượng!
Thần thông có cấp bậc như thế này đủ để xưng là cấm kỵ, các bá chủ ở thượng giới này đều mơ ước, sẽ tạo nên hồi tai họa, nơi đây chẳng thể yên tĩnh được.
Ánh mắt của Thạch Hạo nóng rát, nuốt một ngụm nước miếng, đây nếu là một con Ngân Hoàng thì quả thật là một vận may nghịch thiên đối với hắn!
"Để tao nhìn cho rõ điểm kỳ quái của mày nào." Hắn lẩm bẩm, chỉ nhìn hình dáng của con chim này thì khó mà đưa ra kết luận chuẩn xác được, hắn lấy ra Trùng đồng hòng xem xét chân cốt trong cơ thể của con chim non này.
"Vù" một tiếng, Trùng đồng run run, phát ra ánh sáng tán loạn, không thể nào nhìn thấu được con chim non này, trong cơ thể của nó hình thành một tầng hào quang màu bạc không ngừng thiêu đốt ngăn cản tất cả với ngoại giới.
Thạch Hạo ngạc nhiên không thôi, con chim này càng thêm bất phàm, dùng Trùng đồng mà cũng không thể quan sát được thì đủ chứng minh sự thần bí của nó.
"Lẽ nào trong cơ thể của nó có thần bảo trời sinh, tự động hộ thể, chặn lại tất cả những thứ này?" Hắn nắm lấy chim nhỏ không ngừng nghiên cứu tìm tòi.
"Mở!"
Thạch Hạo vận dụng đạo âm hét lên một tiếng, dùng sức mạnh thần thức hòng xem ý thức hải của con chim non này. Thế nhưng lại bị ngăn cản, nơi mi tâm của nó phát sáng, đó là một ngọn ngân diễm đang chập chờn do phù văn hóa thành.
Nếu như cưỡng ép thăm dò thì chắc chắn con chim non này sẽ giải thể!
"Yên tâm đi, lần này rất đẹp, bảo đảm mày sẽ ưng ý. Nếu như người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không nhận ra mày là một con Ngân Hoàng đâu." Thạch Hạo nói vô cùng tự tin.
Nhưng khi những câu này lọt vào tai của Bạc thì cứ như bị sét đánh, vẻ bực bội càng tăng hơn, cảm thấy nhân sinh không ngờ thảm thương đến thế, sao lại đụng phải một tên quái thai hung tàn như vầy chứ, suốt ngày tự sướng bản thân!
"Nhìn nhanh đi nào, tay nghề của ta quả thật là xuất thần nhập hóa, lần biến đổi này có thể nói là hoàn mỹ không chút tì vết!" Thạch Hạo giục.
Bạc lén mở một con mắt, trong lòng thật sự rất bất an, không biết mình bị hành hạ tới hình dáng gì nữa, nhưng nói chung lại cũng rất muốn nhìn mình thành ra bộ dạng gì.
Lập tức, con mắt còn lại của nó cũng mở to, cả hai trợn tròn sau đó là hét thảm, nó đập mạnh đầu vào gương đồng rồi hôn mê đi.
Bởi vì, lông chim trắng bạc đều bị cắt tỉa sạch sẽ, giờ cả người trọc lốc, đối với một con chim trời xinh thích chưng diện mà nói, đây tựa như bị đánh rớt xuống dưới mười tám tầng địa ngục vậy.
"Ánh mắt quá tệ, chẳng biết thưởng thức gì cả." Thạch Hạo lắc đầu, rung rung lay tỉnh nó dậy, nói: "Mày không thấy dung mạo của mình đã biến đổi hoàn toàn rồi sao, đã biến thành một chủng tộc khác, ai cũng chẳng thế nhận ra được."
Quả thật, nó là một con chim bồ câu biến hóa từ Ngân Hoàng, đương nhiên bộ lông cũng không còn xinh đẹp thế nhưng vẫn đẹp hơn hẳn với những con bồ câu khác, hình dạng hiện giờ đã biến đổi hoàn toàn.
"Tài nghệ thật tinh xảo mà, đây quả là một kiệt tác hoàn mỹ nhất trời cao, ta không thể không bội phục mình được mà." Thạch Hạo ha hả cười nói, giả vờ khiêm tốn, nói: "Diệu thủ ngẫu nhiên mà có."
Hai mắt của Bạc tóe lửa thế nhưng giờ vẫn không thể nào vận dụng được bảo thuật, nếu không thì phải đốt cháy tên quỷ này tới mức kêu gào vang xin mới thôi, xem thử còn hả hê như vầy được không.
"Cái gì, không tệ lắm đúng không?" Thạch Hạo hỏi.
"Vô cùng bi thảm mà!" Thi thoảng lại vang lên âm thanh đầy du dương kèm theo bị phẫn, còn có tức giận, như ẩn như hiện truyền ra vậy.
"Không sao, nghỉ dưỡng mấy ngày thì sẽ mọc ra một ít ngân vũ, lúc đó sẽ y như bồ câu vậy, sau đó tao sẽ mang mày rời khỏi nơi đây, ai cũng không phát hiện ra được." Thạch Hạo tự tin nói, đồng thời bổ sung, nói: "Sau này nếu lông mọc lại như cũ thì bảo đảm sẽ chế tác lại đẹp như bây giờ."
Còn có lần sau?!
Bạc tức giận, cặp mắt to đen láy như ngọc thạch hừng hực ngân diễm, âm thầm xin thề, chờ lúc nó khôi phục lại chân thân thì sẽ thả tên này vào trong miệng núi lửa, trấn áp trăm năm!