Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 631 : Tuyệt địa của Ma tôn

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Thạch Hạo đi vào trong, sương mù và điện từ ở nơi này có liên hệ với nhau, vang vọng không thôi, sau khi thâm nhập mấy ngàn trượng thì có một tia xích mang* xẹt qua kèm theo là âm thanh sấm sét.



(*) xích: màu đỏ; xích mang: giống như sao xẹt, có coi phim chắc biết.



Hắn cũng chẳng hề né tránh, hồ quang điện* màu đỏ thẩm đánh xuống, hắn nâng cánh tay đỡ lấy, mưa ánh sáng rực rỡ tỏa ra, xinh đẹp và quyến rũ.



(*) Hồ quang điện là quá trình phóng điện tự lực xảy ra trong chất khí ở áp suất thường hoặc áp suất thấp giữa hai điện cực có hiệu điện thế không lớn. Trên thực tế nó là một dạng plasma tạo ra qua sự trao đổi điện tích liên tục.



Trong lòng Thạch Hạo rùng một cái, hồ quang điện này uy năng rất mạnh khiến đầu ngón tay của hắn hơi tê tê, cơ thể hắn mạnh xa với Tôn giả bình thường, vượt qua rất nhiều bảo cụ.



Đi tiếp mấy chục dặm, ở ven đường Thạch Hạo bắt gặp rất nhiều hài cốt, được tích lũy từ vô tận năm tháng, những khúc xương cháy đen có thể thấy được họ chết thảm thế nào.



Đột nhiên, hắn cảm thấy hơi lạnh, bỗng dưng quay đầu thì nhìn thấy một con mắt đang mở to đỏ au, sau đó là bùng phát ra lôi đình đánh về phía hắn.



Trong tiếng răng rắc, từng tia điện đi kèm gió lốc cuốn tới, khiến cho những tảng đá trên mặt đất đều văng ngược ra sau, đây là một sinh vật không hề yếu.



Thạch Hạo nghiêng người né tránh đám lôi điện đang tới này, nheo mắt quan sát, kinh ngạc kêu lên: "Lại là một con... cá!"



Cả người nó là những chiếc vảy bạc xếp chồng lên nhau mang theo ánh điện, nó dài hơn mười mét đang há miệng lớn như là chậu máu, tia điện phụt lên, không ngừng bơi lội trong hư không.



Không có sông lớn cũng chẳng có hồ nước, thổ địa trên đảo Ác ma rất khô cứng, đâu đâu cũng là đá, tại sao lại xuất hiện con cá lớn như vầy? Thạch Hạo khá là kinh ngạc.



"Răng rắc!"



Con cá lớn này vẫy đuôi, lần nữa phát ra ánh chớp, thực lực rất mạnh, cả người đều là điện phù không ngừng bùng phát.



"Thật sự là kỳ lạ, làm sao nó có thể sinh sống chứ, nơi đây không có nước mà." Thạch Hạo xuất thủ, lòng bàn tay phát sáng hiện ra một dấu ấn Toan Nghê hấp thu toàn bộ lôi điện, sau đó đánh giết con cá kia.



Bỗng nhiên, lông tóc cả người hắn dựng đứng, hắn quay đầu nhìn ra xa, nơi đó hết cặp mắt này lại tới cặp mắt khác đang mở to, đang nhanh chóng vọt tới nơi đây.



"Cả bầy cá?" Thạch Hạo trợn to mắt, sau đó phát giác chuyện lớn không ổn rồi, phương xa tựa như cả vùng ánh sáng, vô số con mắt xuất hiện rồi tụ lại.



Lúc này, hắn không thể không tránh lui, số lượng bầy cá này nhiều tới mức dọa người, phô thiên cái địa kéo tới, kèm theo đó là sấm chớp đinh tai nhức óc.



Mượn nhờ ánh sáng của tia chớp, hắn thấy được hàng ngàn hàng vạn ác ngư màu bạc, dài mấy mét tới mấy chục mét, đủ loại kích thước hợp lại với nhau, thần lực kinh người.



Trước khi rời đi thì Thạch Hạo cũng phát ra một đòn, dùng kiếm ý của Một cọng cỏ chém ra đánh giết mấy con cá lớn hòng cảnh cáo.



"Gào..."


Đương nhiên, cũng có khả năng là sẽ bị ánh chớp đánh chết, hoặc nhiễm phải nguyền rủa mà chết, khó có thể thành công.



"Đi thôi, đừng đặt hi vọng lên những Thần thi này nếu không sẽ không có kết quả tốt đâu. Chúng ta tới tòa thành cổ mà Ma tôn lưu lại để nhìn khối bia kia đi, kiểm nghiệm xem thực lực của chúng ta tới đâu." Có người nói.



Thạch Hạo cùng rời đi với đám người này, bởi vì hắn chẳng hề biết tí gì về nơi đây.



Hai ngày sau, dọc theo dòng sông chảy xuôi trên vòm trời bọn họ tới một tòa cổ thành nằm sát ngay bờ sông.



Trên thực tế, nói là thành trì không bằng nói là một khu di chỉ, toàn bộ kiến trúc gần như đã sụp đổ, bên ngoài chỉ còn lại một đoạn tường thành sừng sững mà thôi.



Ngoài ra, còn có một tấm bia đang phát sáng ở ngay trung tâm phế tích, cũng là nằm ngay trên quảng trường trước kia của cổ thành.



Tấm bia có chiều cao ba ngàn trượng, to lớn và hào hùng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tương truyền là đại biểu cho ba ngàn châu của thượng giới ở vô tận năm tháng trước đây, một trượng tương ứng với một châu.



Ở nơi này có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều đang nói chuyện, có mấy người rất hưng phấn.



"Tấm bia này có lợi ích gì?" Thạch Hạo không rõ, hỏi người xung quanh.



"Đây là tấm bia do chính tay chí cao Ma tôn lập ra ở vô tận năm tháng trước kia, có thể kiểm nghiệm sức chiến đấu, thiên phú, tiềm năng của một người, các ngươi xem, trên cao nhất đang nhấp nháy ánh sáng chói mắt, thế nhưng đó là tên được lưu lại của không ít đại nhân vật vang dội cổ kim đó." Một vị trung niên nói.



Thạch Hạo ngạc nhiên, nói: "Tần Trường Sinh là ai?" Hắn cẩn thận quan sát tên của những người ở trên đó, trên cao nhất của tấm bia này phân mấy khu vực, một trong những khu vực này lấp lánh vài cái tên vô cùng lấp lánh.



"Bất lão Thiên tôn, khi còn trẻ hắn cũng tới nơi này." Có người bên cạnh nói.



Thạch Hạo chấn động trong lòng, ngay cả Bất lão Thiên tôn cũng từng khảo nghiệm ở đây?



"Các ngươi xem, còn có tên của một vài bá chủ cổ đại, danh chấn cổ kim, có mấy người vẫn còn sống, xếp hạng cao thật đó." Mọi người nghị luận, ai cũng đều hưng phấn.



Trong lòng của Thạch Hạo hơi động, hắn nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc - Tần Hạo, còn sáng rực hơn cả Bất lão Thiên tôn Tần Trường Sinh nữa, sáng chói như mặt trời!



"Tần tộc đúng là không vừa, năm tháng qua đi lại lòi ra một tên Tần Hạo, vượt qua cả Bất lão Thiên thôn nữa!" Rất nhiều người thán phục.



"Người mà có thể lưu lại dấu ấn hào quang ở nơi đó sẽ chấn động tứ phương ngay lập tức." Có người xúc động nói.



"Ai cũng có thể kiểm tra à, sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?" Một thiếu nữ hỏi, có chút thẹn thùng, bên cạnh có một ông lão đang đứng, hiển nhiên là đệ tử của giáo phái lớn tới đây để rèn luyện, có người bảo vệ bên mình.



"Sẽ không gặp nguy hiểm đâu, bất luận người nào cũng có thể kiểm tra sức chiến đấu, thiên phú, tiềm năng của chính mình." Một bà lão đáp.



Thạch Hạo sờ sờ cằm, nhìn thấy nhiều dấu ấn của danh nhân như vậy, có vài bá chủ sống tới hiện tại, uy chấn thượng giới, hắn cũng sinh ra chút hứng thú, muốn thử một lần xem sao.