Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 652 : Lần đầu tiên xuất kích

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Thạch Hạo kinh ngạc, vì sao? Đột nhiên hắn lại gặp hai cố nhân, tất cả đều cùng hiện thân.



Chủ thân Nguyệt Thiền mái tóc đen lấp lánh buông xoã xuống chiếc cổ trắng ngần, cặp mi rất dài, linh thân rực rỡ hào quang phi phàm, là một mỹ nhân tuyệt trần.



Lần này gặp lại, trong lòng Thạch Hạo bỗng xuất hiện cảm khác khó tả, từng bắt được thứ thân của nàng, trong đêm động phòng hoa chúc thì quyến rũ xinh đẹp.



Hiện tại, với khoảng cách gần như vầy, gương mặt trái xoan, đôi môi kiều diễm, ánh mắt như trăng, hô hấp cũng có thể cảm nhận được, tự nhiên sẽ phải ngắm nhìn.



Chủ thân Nguyệt Thiền nhìn về phía Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nàng rất khó hiểu, trước giờ chưa từng thấy qua thiếu niên thanh tú này, vì sao khi nhìn lại thì trong lòng nổi nên gợn sóng khó tả?



Nàng toả ra thần thức để quan sát thật kỹ, muốn hiểu toàn bộ về thiếu niên kia.



Thạch Hạo phát hiện nàng càng lợi hại hơn xưa, sức mạnh thần thức cũng đã vượt qua đồng đại, trong mi tâm của nàng tựa như có một vầng minh nguyệt rực rỡ hoàn mỹ, mang theo một luồng khí tức của thần linh.



Hắn vẫn hoài nghi, trong thức hải của Nguyệt Thiền có thể có một vị nữ thần đang ngủ say!



"Ta thừa nhận rằng, ta rất mạnh mẽ, oai hùng cái thế, nhưng mà nàng cũng không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta đâu?" Thạch Hạo mỉm cười nói.



Nguyệt Thiền kinh ngạc, nàng nhìn thấy tuấn kiệt tuổi trẻ này không có luống cuống chân tay mà lại biểu đạt vẻ bất phàm của bản thân, lại còn trêu chọc ngay trước mặt nàng.



Cặp mắt của nãng khẽ đảo, hé bờ môi đỏ: "Đạo huynh, con trùng vương này có tác dụng lớn với ta, có thể hay không nhường lại? Ta sẽ bồi thường một món khác."



"Không thể, nó cũng có tác dụng lớn với ta!" Thạch Hạo từ chối thẳng.



Dây cung run lên, người thanh niên trẻ tuổi đến từ Tiên điện cầm đại cung, ánh mắt thâm thuý, tia sát khí lộ ra ảnh hưởng tới thần tiễn trong tay.



"Ta khuyên ngươi nên cách xa ta một chút!" Thạch Hạo liếc hắn.



Chàng trai trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, vóc người rao ráo, tóc đen buông xoã, hai mắt có thần, anh tư siêu phàm, có tin đồn hắn cũng chẳng kém thiên kiêu trẻ tuổi của các tộc là mấy.



Bất kể nơi nào hắn tới thì các giáo đều kính lễ không dám đắc tội, hắn mặc dù là người hầu của địa nhân tuổi trẻ Tiên điện thế nhưng địa vị lại rất cao.



"Ngươi đang nói chuyện với ta à?" Trần Thanh mở miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, miệng lộ nụ cười gằng còn có chút tự tin, nói: "Ngươi sẽ hối hận đó!"



Thân thể của hắn phát sáng, phù văn trên mũi tên lấp loé lộ ra luồng sát ý kinh thiên.



"Chậm đã" Nguyệt Thiền ngăn cản hắn lại, không muốn hắn động thủ, luôn cảm thấy chàng trai trước mắt này không cách nào nhìn ra được, rất không bình thường.


Trần Thành hét dài một tiếng, hắn hoá ra một ánh chưởng mười mấy chưởng nện lên trời cao, thế nhưng vẫn vô dụng, chân to hạ xuống, nguy nga như núi.



"Bụp!"



Trần Thanh tức giận, phía dưới là đám trùng đang phát sáng, tạo thành uy hiếp đầy đáng sợ, có ánh kiếm đang chạy nhảy trong cơ thể.



Mà giữa trời lại là bàn chân ép xuống gần kề với đỉnh đầu hắn, lúc này hắn gặp trọng thương do bầy trùng gây nên nên lực bất tòng tâm, cảm thấy tức giận, thét dài không thôi.



"Ầm!"



Hắn giơ hai tay lên đỡ lấy, coi như là bản vệ được bản thân thế nhưng đầu tóc rối bời, xương sọ đau đớn, máu huyết chảy ra, suýt nữa đã bị đạp tan xương sọ, từ trong không trung lao thẳng xuống dưới bầy trùng.



Bụp!



Máu tươi tứ tung, hắn liên tiếp gặp phải xung kích phù văn, đều là kiếm khí kim loại do Hắc lân trung phóng ra khiến hắn gặp nguy tới tính mạng.



"A..."



Trần Thanh hét thẻm, thân thể như nứt ra, hắn ra sức giãy giụa giết thẳng về phía trùng vương kia.



Từ khi bắt đầu tới hiện tại, tất cả cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh tới mức người thường không cách nào phản ứng kịp, vậy mà Trần Thanh lại bị trọng thương.



Tần Hạo, Nguyệt Thiền đều giật nảy mình nhưng giờ cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, cả hay lao nhanh xuống hòng cướp lấy trùng vương, bởi vì Trần Thanh rơi xuống nơi đó nên đã quấy nhiễu bầy trùng, chính là cơ hội tốt.



Thạch Hạo cũng hạ xuống, công kích với tính chất lựa chọn hòng dẫn dụ một vài đầu lĩnh của bầy trùng nhằm về phía ba người kia, ngày đó khi Hoàng điệp nhờ đám trùng tìm kiếm tổ phụ thì hắn ở bên quan sát, hiểu rõ về trùng tộc hơn xa những người khác.



Bầy trùng gặp phải xung kích của bốn đại cao thủ lập tức tan rã, dù số lượng lớn hơn nữa cũng khốn mà chống được vài vị "sơ đại".



"Ầm!"



Tia chớp như thác nước, ánh chớp như biển, Thạch Hạo từ trên trời giáng xuống đi kèm là vô tận phù văn, đưa tay bắt lấy trùng vương rồi nhanh chóng phong ấn ném vào trong dược đỉnh.



Ba người kia đồng thời quay lại, Tần Hạo và Nguyệt Thiền ánh mắt đầy thâm thuý, tuy rằng không cam thế nhưng cũng không có ra tay ngay lập tức, bọn họ từng đối chưởng qua với Thạch Hạo nên biết người lại lợi hại ra sao, vì một con trùng vương mà quyết sinh tử thì không đáng.



Trần Thanh tóc tai bù xù, máu me khắp người, sắc mặt tái nhợt, vô cùng khó coi, hắn bị Thạch Hạo đạp thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa thì chết đi, là sự lăng nhục to lớn, hắn muốn quyết chiến một trận sinh tử.



"Ta khuyên ngươi nên các xa ta ra một chút." Thạch Hạo vẫn là nói câu nói kia.