Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 659 : Chém sơ đại

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Chàng trai tóc vàng cả người cứ như là bó đuốc từ từ tiến về trước, đây là đang cảnh cáo hắn sao? Dưới cái nhìn của hắn thì đây là uy hiếp một cách trắng trợn!



"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Hắn bình thản hỏi, bước chân mạnh mẽ ép về trước, thân thể phát sáng, tinh lực màu vàng dâng trào, vô cùng áp bức. Khóe miệng hắn nhếch lên mang theo vẻ châm biếm và lạnh lùng, cao cao tại thượng, dùng tư thể kẻ bề trên nhìn chằm chằm Thạch Hạo.



"Ngươi có thể hiểu như vậy đi." Thạch Hạo đáp.



Chàng trai tóc vàng như tắm trong ngọn lửa, cơ thể xuất hiện những ký hiệu màu vàng óng, nụ cười trên mặt càng đậm thế nhưng lại rất lạnh, chế nhạo nói; "Tự phụ như thế, ta thấy ngươi sẽ chết yểu đó, rất khó sống qua hôm nay."



"Với độ tuổi như người, nếu như bị giết thì cũng không tính là chết trẻ." Thạch Hạo mở miệng.



"Ha ha.... giết ta? ta tiễn ngươi lên đường!" Chàng trai tóc vàng nói, trong nháy mắt bùng phát thần lực, phù văn đan dệt, hư không đều bị nhuộm thành màu vàng óng, địa vực nơi đây tựa như có đại dương cuộn trào, chập trùng kịch liệt.



Thạch Hạo vóc người cao ráo, yên tĩnh thì rất thanh tú, ánh mắt trong suots, răng trắng bóng, nụ cười tươi rói, lúc này nhìn chằm chằm kẻ đối diện, dùng hành động thực tế để đáp trả.



Hắn nắm quyền ấn, chủ động xuất kích!



Trong nháy mắt mà thôi, hắn từ yên tĩnh thành cuồng bạo, tinh lực cả người như chân long quấn quanh lan ra từ trong cơ thể, lập tức tựa như thần ma nhảy múa cửu trùng thiên!



CHàng trai tóc vàng đang ở trên không trung, quan sát bên dưới, cười nhạo nói: "Ta tung hoành mấy châu, từ khi xuất đạo tới giờ chỉ có giết chết kỳ tài, nay giết ngươi hi vọng sẽ không tính là làm dơ tay của ta."



Ý rất rõ ràng, là đang chế nhạo Thạch Hạo, chỉ là đang gắng gượng xuất thủ mà thôi.



"Muốn chết thì tới!" Thạch Hạo lời ít ý nhiều, thủ thế chuẩn bị, hắn muốn lập uy, muốn chém một tên sơ đại, như thế mới khiến tứ phương khiếp sợ.



Chàng trai tóc vàng đạp bước trên hư không, tốc độ nhanh tới cực điểm, lưu lại một tàn ảnh màu vàng, nhấc chân đạp thẳng về thiên linh cái của Thạch Hạo.



Giữa không trung liền vang lên tiếng sấm nổ đi kèm là bước chân của hắn, phù văn màu vàng cứ như là sóng lớn vỗ bờ, xung kích kịch liệt trong hư không.



Tàn ác cỡ nào chứ, một chân hạ xuống giẫm thẳng về xương sọ của Thạch Hạo, đây không chỉ có tự phụ mà là một loại sỉ nhục đối với Thạch Hạo.



"Giết!"



Thạch Hạo quát lớn, tóc đen bay lượn, hắn từ yên tĩnh tới động, khí chất đại biến, tựa như một vị Thần ma thức tỉnh, ánh mắt khiếp người, tinh lực cuồn cuộn quanh thân.



Tay phải nắm quyền ấn đánh lên trên cao, dừng như một vầng thái dương nổ tung, phù văn vô tận vọt lên trời cao, toàn bộ nhằm về phía chàng trai tóc vàng kia.



Đối phương ngang tàn dẫm đạp như thế thì hắn vô cùng tức giận, một đòn hung ác muốn phá nát bàn chân của hắn.



"Ầm!"



Hai bên va chạm, mưa ánh sáng chói lọi bùng phát, giữa trời đều là ký hiệu, đây là quyết đấu bảo thuật cơ bản nhất, là đối kháng thần thông.



Không thể không nói, chàng trai tóc vàng này vô cùng mạnh mẽ, uy thế một cước, rung chuyển trời đất, đủ giẫm nát núi non thành bột mịn, để mặt đất nứt toác.



Mà một đòn toàn lực như thế, khi đạp về xương sọ của một người thì có thể tưởng tượng được sự ác liệt cỡ nào, một khi đánh trúng thì thân thể máu thịt chắc chắn sẽ nát mấy, hóa thành mưa máu.




"Là bùn vàng này!"



Mọi người nhớ tới một lời đồn, ngày xưa có một vị cấp Giáo chủ tiến vào sâu trong Khu vực không người, vô ý đạp phải một cục bùn vàng, lập tức nó phát ra ánh sáng yếu ớt hóa vị Giáo chủ kia thành thịt nát.



Sau đó, nghe nói bá chủ của điện Thái dương thần đằng chạy tới, lúc đó không có phát hiện ra cục bùn vàng này mà chỉ thấy một cục đất ẩm ướt nên cẩn thận thu lại rồi luyện hóa.



Cục bùn đất mà Thái dương thần đằng thu lấy đó có một chút đặc tính của cục bùn vàng kia, sau khi trải qua quá trình kiểm nghiệm thì mới phát hiện được sự đáng sợ của nó.



Hiển nhiên, bá của của Thần điện kia dã ban cục "bùn vàng" mà mình đã chiếm được cho tên tử tôn này để mang vào bí cảnh, thứ này có thể tuyệt sát bất cứ người nào!



Cục bùn vừa ra, ai là đối thủ của nó, quả thật là ăn gian.



Trong nháy mắt, Thạch Hạo nghe được lời nghị luận của bọn họ lập tức hoảng sợ, chẳng trách Kim Liệt lại lớn lối tự phụ như vậy, quả nhiên có lá bài tẩy như thế này.



Hắn nhanh chóng lùi lại sau thế nhưng cục bùn vàng đang nhanh chóng tiếp cận.



Hắn tránh trái rồi phải cũng không cách nào tách khỏi được, cục bùn vàng này quá kỳ lạ, đuổi theo hắn không rời, càng ngày càng nguy cấp.



Thời khắc mấu chốt, Thạch Hạo lấy lò luyện đan ra, bởi vì chiếc lò này quá thần bí đồng thời bên trong chứa đựng đất của Mộ tiên chẳng hề tầm thường.



Chớp mắt nắp lò mở ra, nói cũng kỳ quái, cục bùn vàng lập tức lao vào chìm xuống dưới đáy lò quấn lấy đất của Mộ tiên, sau đó yên tĩnh lại.



Mọi người thấy thế thì trợn tròn mắt, bùn vàng bị thu lấy? Tuy nói cũng không phải là cục bùn vàng đáng sợ kia thế nhưng cũng mang theo chút đặc tính.



"Ngươi nạp mạng đi!" Thạch Hạo hét lớn, giết thẳng về phía Kim Liệt.



Trận chiến này đã không còn chút bất ngờ gì nữa, Kim Liệt rất mạnh thế nhưng không phải là đối thủ của Thạch Hạo, mất đi bùn vàng nên hắn chẳng biết dựa vào đâu, mà chạy trốn cũng chẳng được.



Ầm!



Đại chiến liên tiếp diễn ra, lửa vàng rực ngập trời, phù văn dày đặc trong hư không, lá và thân cây dây leo màu vàng không ngừng bị đánh nát, rơi lã tả.



Ầm!



Cuối cùng, Thạch Hạo lăng không nhảy lên cao, một cước đạp lên trên đầu của Kim Liệt, lấy gậy ông đập lưng ông.



Răng rắc!



Kim Liệt kêu lên thảm thiết, xương sọ xuất hiện vết nứt, suýt nữa vỡ tung.



Sau đó, Thạch Hạo cứ như tia chớp hạ nhanh xuống, một chưởng xuất ra chém thẳng trên cổ của hắn, một chiếc đầu lâu bay vút ra xa.



Một vị sơ đại bị chém, khiếp sợ nơi đây!