Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 661 : Tổ tôn gặp lại
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Thạch Hạo thân hình run run, đó là tổ phụ sao? Hắn kích động và cũng rất hồi hộp.
Ngọn núi cũng không cao, cây cỏ um tùm, thanh niên đứng trên một tảng đó nhìn Tần Hạo ở xa xa, miệng khẽ mỉm như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại khép lại.
"Gào!" Đột nhiên, một tiếng gào thét truyền tới, trên ngọn núi đó hiện ra một con gấu khổng lồ màu vàng cao tới mười trượng, một tát vồ tới thanh niên ấy, những chiếc răng trắng như tuyết cứ như là lợi kiếm vậy.
Đây là sinh linh thuộc Tôn giả cảnh, cương khí cuồn cuộn, phù văn vàng như lửa.
Thạch Hạo thất kinh, không nhịn được hét lớn, bởi vì thanh niên kia tâm tình không ổn, trong tình huống này rất dễ bị đánh lén, sau lưng xuất hiện hai cánh mơ hồ, gia tốc vọt tới.
Hắn cũng không muốn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nếu là tổ phụ vạn nhất gặp nạn thì hắn không dám tưởng tượng nữa.
Xoẹt!
Thần quang lóe lên, thanh niên kia biến mất, tốc độ cực kỳ nhanh né tranh con gấu khổng lồ màu vàng kia.
Thạch Hạo thoải mái, "thanh niên" này có tính cảnh giác rất cao, đồng thời thân thủ siêu phàm, để lại một chuỗi tàn ảnh nơi đó, là cao thủ.
Ầm!
Thạch Hạo vọt tới phụ cận, tiện tay vung lên, gió mạnh cuộn trào, thực lực của con gấu vàng kia tuy mạnh thế nhưng vị bị hắn đập bay.
Hắn nhìn thanh niên kia, há miện như muốn nói gì thế nhưng phát hiện, đối phương đang nhanh chóng thối lui, kéo dài khoảng cách với hắn.
Hiển nhiên, đối phương rất cảnh giác, ôm lòng đề phòng với hắn.
Trong bí cảnh này, ai cũng không thể tin tưởng, tất cả mọi người đều đề phòng lẫn nhau, nếu không lúc nào cũng có thể bị chém chết.
"Xin hỏi, ngươi là..." Trong khi nói chuyện thì giọng nói của hắn run run, hắn nhìn thanh niên trước mặt, tình cảm chợt ùa về.
"Ầm!"
Một tia chớp bổ tới, vô cùng to lớn đánh thẳng lên thiên linh cái của Thạch Hạo, cứ như là một dải ngân hà trút xuống vậy.
Thạch Hạo ngửa đầu, nhìn thấy Thiểm Điện Tử đang ra tay, viên "cốt phù" kia bị đánh bay tới phương hướng này, tốc độ của Thiểm Điện Tử cực nhanh, cực tốc đuổi theo.
Hiển nhiên, Thiểm Điện Tử coi hắn là đối thủ cạnh tranh, tiên hạ thủ vi cường.
Thạch Hạo tức giận, vừa mới gặp lại người nghi là tổ phụ thì lại bị quấy rầy như vầy, hắn vô cùng bất mãn.
Cùng lúc đó, hắn vung lên một quyền về phía trời cao, đồng dạng cũng là lôi điện kèm theo lực Côn bằng, mà lại có áo nghĩa của Nguyên thủy chân giải bên trong.
Thiên địa run rẩy, nơi đây bắt đầu lay động.
"Ồ, tên đến từ Minh thổ gặp phải đối thủ?"
"Đó là Minh Tử, vô cùng mạnh mẽ, lại bị người ngăn trở."
"Là cái tên được xưng là Ma vương, trước đây không lâu đã giết Kim Liệt, hiện nay lại hướng về Minh Tử!"
Trận chiến này thu hút rất nhiều sự quan tâm của người khác, ai nấy đều lộ sắc lạ thường.
Thạch Hạo thừa nhận, tên Minh Tử này vô cùng mạnh mẽ, lợi hại hơn Kim Liệt không ít, là một địch thủ đáng gờm, ở xung quanh minh quang sôi trào ăn mòn thần lực.
"Ầm!"
"Minh Tử bị đẩy lui?"
...
Hai người chém giết kịch liệt tới hơn trăm hiệp, khiến người khác giật mình chính là, tên Ma vương kia vẫn chẳng hề lộ ra bảo thuật bẩm sinh của bản thân.
"Minh Tử không phải là kẻ bình thường, từng giết qua sơ đại, cực kỳ lợi hại, vậy mà lại gặp đối thủ."
Răng rắc!
Tia điện ngập trời, hàng loạt chim thần mãnh thú hiện lên, Thạch Hạo diễn biến Vạn linh đồ, đánh tan minh quang màu đen ngoài cơ thể của Minh Tử, một quyền tiến thẳng vào.
"Bụp!"
Máu tươi bắn lên, đại chiến hơn ba trăm hiệp Thạch Hạo đánh giết Minh Tử ngay giữa không trung.
Khi mệnh phù gây dựng lại Minh Tử thì Thạch Hạo chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói: "Cút!"
"Ngươi..." Minh Tử tức giận, hắn trả lại câu nói mà mình vừa nói ra, cũng không phải đối phương đánh giết mình rồi mới nói như vậy.
"Không muốn nhục thì cứ việc trở lại, tới lúc đó sẽ giết chết chân thân ngươi." Thạch Hạo bình tĩnh mở miệng.
Sau đó hắn xoay người, nhanh chóng tiến tới gần tổ phụ.
"Ngươi là tôn nhi của ta..." Thập ngũ gia kích động và khiếp sợ, thiếu niên này lại lợi hại như thế, cứ thế đánh giết một tên sơ đại.