Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 664 : Cổ thổ hiểm ác
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Dịch: Độc Nhân
Biên: ronkute
Vùng núi bao la, cỏ cây phong phú, có một số cây cối cao hơn cả núi, to lớn cực kỳ, những cây dây leo phát sáng rủ xuống bên dưới.
Một vài chim thần thuần huyết làm tổ trên cây, những chiếc tổ được tạo thành những cây cỏ bạc nhỏ phát ra hào quang.
Cự xà mấy trăm trượng quấn quanh trên cây, thi thoảng thè thè chiếc lưỡi ra ngoài, bản thân chúng tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Trên mặt đất, lá rụng đầy hình thành nên thổ nhưỡng màu mỡ, nhện lớn màu tím to như cái chậu, rét bạc dài hơn một mét, bọ cạp vàng cao nửa người tới lui.
Những sinh vật nơi đây vô cùng nguy hiểm, một khi bước vào lãnh thổ của chúng thì sẽ rước lấy đại họa sát thân.
Thạch Hạo và tổ phụ xuyên hành trong núi rừng, giẫm lên những chiếc lá vàng rụng bên dưới, vô cùng cẩn thận, ngay vừa nãy bọn họ đi ngang qua một hang động cổ thì kinh động tới một con Cóc thần.
Đó là một con cóc đã thành tinh, thế nhưng lại tròn mập và cực kỳ nguy hiểm, mạnh hơn những sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa mà đã thấy trước đây.
Nếu không phải hai người đủ mạnh, đồng thời phản ứng cực nhanh, điều khiển tia chớp vụt qua vùng núi này, nếu không rất có thể đã bị nuốt chửng.
Bọn họ hoài nghi, có thể nó đã vượt qua Thần hỏa cảnh.
"Oa!"
Hiển nhiên, con cóc tinh này chẳng hề từ bỏ, vẫn không ngừng tìm kiếm, phát ra những âm thanh như sấm nổ, chấn động khiến khí huyết người nghe cuồn cuộn.
Hai người phóng tầm mắt nhìn lại, có thể thấy được, trên một ngọn núi nơi xa có một con cóc vàng, nó cũng không lớn chỉ xấp xỉ bàn tròn.
Nó cứ như đúc từ vàng, cả người lấp lánh ánh vàng rất rực rỡ, miệng mở lớn, âm thanh oa oa khiến người khác thấp thỏm, còn điếc tai hơn cả sấm sét.
"Vù..."
Cuồng phong gào thét, con cóc há cái miệng rộng, dường như là cơn lốc cấp mười hai khiến cổ thụ khu vực đó gãy rời, nhiều rễ cây bật gốc, cảnh tượng dọa người.
Việc này đã làm kinh động tới con cự xà mấy trăm trượng kia, còn có một vài chim thần thuần huyết, tất cả đều không vừa lòng lao thẳng lên trời cao.
Một dải lụa màu đỏ ngòm trong nháy mắt cuốn lấy chúng nó rồi cuốn vào trong miệng của con cóc thần kia, dãi lụa đó chính là đầu lưỡi của nó.
"Những hung cầm Tôn giả cảnh, còn có mấy con cự xà cứ thế bị ăn sạch?" Ngay cả Đại ma thần cũng thoáng sợ hãi.
Thạch Hạo thì hai mắt tỏa sáng, vô cùng hài lòng, đây dần dần đã chứng thực được suy đoán của hắn, nói: "Con cóc tinh này đã vượt qua Thần hỏa cảnh, bí cảnh này cũng không thể nào ràng buộc được sự trưởng thành của nó."
Tên sơ đại còn lại thì vết thương đầy người, đầu lâu nứt toác, có thể tưởng tượng được gặp phải thương tích tới cỡ nào, hơi tiến vào trong quang môn chậm hơn một bước cho nên cũng chỉ mới trọng thương như thế, hên là vẫn chưa chết.
Hắn gian nan rút lui, sắc mặt tái xanh.
Cùng lúc đó, không gian trong quang môn xuất hiện một thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang nở nụ cười tươi, hắn nhặt cốt phù mà tên sơ đại đầu tiên kia vào lòng.
Thạch Hạo và Đại ma thần ẩn núp cách đó không xa, bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều giật nảy mình, tất cả những việc này đều do thiếu niên này gây ra?
"Ha ha, rốt cuộc ta cũng đạt được một khối cốt phù." Thiếu niên này có tuổi tác xấp xỉ Thạch Hạo, mặt trái táo, mập úc núc nói như thế.
"Là ngươi..." Tên sơ đại thứ hai tiến vào quang môn nhìn thấy cảnh này thì làm sao không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ, hắn và tên sơ đại vừa chết kia đều bị người khác mưu hại.
Đây là có người cố ý dẫn bọn họ vào cuộc, chỉ vì muốn đoạt lấy một khối cốt phù.
"Ta giết chết người!" Tên sơ đại này thẹn quá hóa giận, thân là chí tôn trẻ tuổi của bộ tộc, nội tâm kiêu ngạo thế nhưng lại rơi vào bố cục do người khác bố trí, bản thân gần như tử trận, vô cùng nhục nhã.
Gương mặt của thiếu niên kia tròn vo, bụ bẫm cứ như quả táo vậy, luc này vẻ mặt đỏ bừng cứ như rất ngại ngừng, nói: "Xin lỗi, ta không có ý định đó."
"Ngươi chết đi cho ta!" Tên sơ đại thứ hai kia muốn xuất thủ.
"Đã thế, ta cũng tiễn ngươi về chầu ông trời hỉ." Gã thiếu niên này khẽ nói, con mắt sáng rực tiến về trước.
Đột nhiên, hắn dừng lại rồi nhìn về phía đám Thạch Hạo đang ẩn núp lộ vẻ đề phòng, sau đó lẩm bẩm câu gì rồi e thẹn cười nói: "Huynh đệ, đã gặp thì mỗi người một nửa, phù cốt còn lại tặng ngươi vậy."
Dứt lời, hắn không chút do dự xoay người rời đi, bước lên một truyền tống trận đã được bố trí hoàn tất rồi biến mất từ đây.
Đại ma thần nói: "Cái con thỏ nhát gan này thật cảnh giác, vô cùng cẩn thận."
Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì hơn, tên quỷ này là nhân vật hung ác.
Vốn là, hắn và Đại ma thần từng thương lượng qua, muốn tạo nên một bố cục giả, đổi bị động thành chủ động hòng giết chết đối thủ để đoạt lấy một viên cốt phù, nhưng vừa mới bàn bạc xong thì bên này liền có chân huyết Chí tôn xuất thế.
Bên trong cổ thổ này càng hiểm ác hơn, canh tranh kịch liệt, hơi bất cẩn chút xíu là sẽ bỏ mình. Hiện giờ tất cả mọi người đều đồng loạt giở thủ đoạn, chỉ vì muốn cơ duyên của mình tăng cao hơn một chút.
"Như vậy cũng được!" Thạch Hạo không sợ, hơn nữa hai mắt phát sáng, trăm tàu tranh lưu, sơ đại tranh bá, tất cả mọi người cùng ra tay thì mới có thể tạo nên những chùm lửa rực rỡ nhất.
"Hết thảy đều tới đây đi, rất chờ mong cuộc đại chiến này!" Thạch Hạo lộ ra hàm răng trắng như tuyết, e sợ thiên hạ sẽ không loạn.