Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 675 : Liên tục chém sơ đại

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Rừng đá dày đặc, phù văn khắc in vào trong hư không.



Sương mù mờ mịt bay lượn vườn quanh rừng đá khiến nơi đây tựa như tiên cảnh.



Đáng tiếc lại đi kèm mùi máu tanh, cuộc đại chiến đã bùng phát, có một vài sinh linh mạnh mẽ bị giết, ngay cả sơ đại cũng đã chết mấy người hóa thành mưa ánh sáng rời đi.



Nơi đây rộng lớn bao la và cũng rất yêu tà, trong hư không xuất hiện dày đặc những ký tự như kim loại như có tình cảm thế nhưng lại giam cầm nơi đây lại.



Tất cả mọi người như sa vào đầm lầy, hành động chậm chạp, mặc dù có thân pháp cực nhanh thì tốc độ cũng giảm mạnh, muốn di chuyển thì chậm chạp như con bò già vậy.



Từ khi giết thẳng vào đây cho tới khi yên tĩnh trở lại thì cũng đã qua một ngày một đêm, mà những thế lực lớn khác cũng đã tự tìm tới những khu vực riêng của mình, mỗi người một nơi canh chừng lẫn nhau.



"Gia gia, người không có sao chứ?" Thạch Hạo quẹt đi vết máu nơi khóe miệng, hắn bị thương, thế nhưng cũng không tính là nặng.



Đồng dạng, nơi ngực của Đại ma thần cũng có vết thương sâu tới tận xương, thế nhưng cũng không đáng ngại là mấy.



Nhớ lại những gì khi vừa vào đây, đại chiến liền bùng phát khiến hai người khó có thể thả lỏng được, tất cả mọi người sau khi tiến vào trong rừng đá như rơi vào đầm lầy này thì đều toàn lực xuất thủ.



Trận chiến này rất khốc liệt, mọi người đều muốn là người đầu tiên xông vào nơi sâu nhất, đạt được truyền thừa Chí tôn, không có một ai bảo lưu thực lực cả.



Hoàn toàn chính xác, trận chiến này chính là một hồi đại đối quyết đáng sợ nhất sau khi tiến vào bí cảnh, sơ đại tranh đấu, thần linh rít gào, hàng loạt bảo thuật cấm kỵ và lửa thần va chạm, chém giết tới điên cuồng.



Nếu không phải Thạch Hạo có lò luyện đan cất giữ tiên thổ thì hơn nửa đã gặp nguy hiểm rồi, bởi vì hắn bị mấy tên thần linh của Tần tộc và cung Hỏa Ma chú ý, gặp phải sự vây công.



Ngoài ra, đại nhân tuổi trẻ của Tiên điện, còn có nhóm cường giả sơ đại như Minh Tử, Thái dương thần đằng, Thánh Vũ tộc thi thoảng qua lại, kẻ thù gặp nhau đương nhiên sẽ không dễ bỏ qua.



Tổ tôn hai người mở một đường máu tiến vào khu vực này.



Trên thực tế, không riêng là hai người, dù là Ma nữ hay là chàng trai thần bí cầm kim đăng trong tay cũng đã bị thương, Thiểm Điện Tử, Chân Cổ, Thanh Tiên, Thao Thiết... cũng đều đổ máu.



Có thể nói, không một ai lành lặn cả.



Ngay cả truyền nhân trẻ tuổi của Tiên điện cũng chảy máu bên một cánh tay, Nguyệt Thiền tiên tử đứng cạnh cánh tay áo cũng dính chút máu tươi, tất cả cao thủ đều đã bị thương.



Mà nếu như bàn về trọng thương nghiêm trọng nhất thì phải kể tới cường giả Thần Hỏa cảnh, bọn họ gặp phải phục kích nên tử thương càng lớn.



Thời khắc mấu chốt, mấy sinh linh mạnh mẽ siêu cấp như cóc vàng, bích giao... xuất hiện giết chết những người thuộc hàng ngũ mạnh mẽ nhất, tạo nên huyết án cực lớn.



Đây là sinh linh trong bí cảnh, cũng là những sinh linh mà trước đây Thạch Hạo từng thấy qua nên không ngừng trốn tránh, nay chúng nó cũng đã giết vào trong này.



Đáng mừng nhất chính là, khu rừng đá này đã giam cầm thần lực của cóc vàng, bích giao, tuy rằng chúng mạnh mẽ, vượt qua Thần Hỏa cảnh thế nhưng càng vào sâu trong thì càng bị áp chế, cuối cùng cũng chỉ tương đương với tu vi Thần Hỏa cảnh mà thôi.



Nếu không, tình huống sẽ rất nguy nan.



Mọi người đều ở một phương, đều cảm nhận được những ký tự sáng rực trong hư không của rừng đá kia ẩn chứa tình cảm, những ký tự này có thể là một loại truyền thừa thần bí nào đó.



"Rất thâm ảo, chỉ là quá rời rạc mà thôi, hẳn đây cũng không phải là truyền thừa chân chính."



Tổ tôn hai người sau khi nghiên cứu kỹ thì bắt đầu rời đi, cũng không có trì hoãn thêm ở đây nữa, dựa vào cảm giác của bọn họ thì truyền thừa chân chính của Chí tôn nằm ở nơi sâu nhất.



Những người khác sau khi nghỉ ngơi thì cũng lên đường, tất cả đều có ý định tách nhau ra giữ một khoảng cách nhất định, trận chiến đầu tiên quá thảm khốc khiến trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không thể liều mạng tái chiến lần nữa.



Dễ nhận thấy, có một vài thế lực liên thủ, vài sơ đại kết hợp lại với nhau.



Tình huồng vô cùng phức tạp, tạo thành một tiểu đội có chút đáng sợ.



Phía trước, rừng đá giảm bớt thay vào đó là mây mù ngập tràn, càng ngày càng khó nhìn rõ.



Tốc độ của mọi người vẫn chậm như trước, dường như là trâu già cất bước, không cách nào đi nhanh được.



"A..." Bỗng nhiên phía trước truyền tới tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê thảm nên đã kinh động tới rất nhiều cường giả, tất cả đều dựng đứng lông tóc.



"Cẩn thận, nơi đây là vực sâu!" Có người nhỏ giọng nói.
Da thịt của Thạch Hạo phát sáng, phù văn hiện ra, sau khi tới thượng giới này thì đây là lần thứ nhất hắn triển khai thần thông của chính mình - Luân hồi!



Tuy hắn đã mất đi Chí tôn cốt thế nhưng đã nhớ kỹ thứ phù văn này, ghi nhớ trong đầu óc, khắc in trong huyết nhục xương cốt, lần này đối mặt với một tên sơ đại trong mảnh sương mù dày đặc này liền quyết đoán sử dụng.



Chỉ trong nháy mắt, thần đằng màu đen trời sinh của đối phương héo tàn, lão hóa, chưởng đao của Thạch Hạo hạ xuống chém lìa thứ này.



"Ầm!"



Đồng thời, lực Luân hồi của hắn bao trùm lấy đối phương, lập tức khiến Thái dương thần đằng kêu to và suy yếu.



Thái dương thần đằng khiếp sợ, hắn đã từng thấy Tần Hạo thi triển lực Luân hồi ở tiên trì để chống lại kẻ này, lúc đó cảm thấy rất đáng sợ.



Nhưng mà, hiện tại người này lại đang triển khai thì mới biết được, cái gì mới thật sự được gọi là Luân hồi, người này là ai? Có thể cướp đoạt năm tháng của hắn!



"Là ngươi..." Đột nhiên hắn tỉnh ngộ, lão tổ của điện Thái dương thần đằng từng can thiệp xuống hạ giới, hắn cũng có hiểu đôi chút tình hình nên biết ngay thiếu niên này là ai!



Hoang, cái tên này đã xác minh suy đoán của hắn.



Thời khắc này, Thái dương thần đường hoảng sợ, hắn làm sao còn sống, lại còn có thể lên thượng giới!



"Bụp!"



Đáng tiếc, hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Thạch Hạo quyết đoán vô tình, một chưởng hạ xuống cắt lìa cổ của hắn, đầu ngươi bay lên cao.



Sau đó, hắn hóa thành một cây thần đằng màu vàng nồng nặc dược hương.



Thạch Hạo mặt chẳng chút cảm xúc, thu hồ thứ đó lại.



Lúc này, Thạch Hạo hóa thành một tên Ma vương cùng tổ phụ mình chém giết về nơi trung tâm, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, hắn nhất định phải chiếm được truyền thừa chí tôn này!



Dọc theo đường đi, hắn lại giết thêm hai tên sơ đại, trên tay dính đầy máu của bọn họ.



Đáng tiếc, hai người này vẫn còn mệnh phù cho nên tránh được một kiếp, cứ thế rời đi, xuất hiện trên tế đàn ở lối ra của bí cảnh.



Phía trước, chín ngọn núi lớn đầy nguy nga, ánh tím bốc lên, vô cùng hùng vĩ tựa như trường tồn từ vạn cổ.



Đã tới nơi truyền thừa!



"Là ngươi!"



Bên dưới một ngọn núi màu tím, sau khi trải qua một cuộc chiến đầy khốc liệt thì sơ đại Thánh Vũ tộc thất kinh, người mà hắn công kích lại là đối thủ cũ - thiếu niên Ma vương.



Thạch Hạo nghe thế thì nở nụ cười tươi, sau đó xuất thủ đầy vô tình.



Ầm!



Song phương dùng cánh thần đối kích, chém giết về nhau.



Cường giả Thánh Vũ tộc khiếp sợ, đôi cánh của hắn bị thương tổn, có máu chảy ra, nhưng cặp cánh của đối phương lại chẳng có chút việc gì, còn tràn ngập đầy khí hỗn độn.



"Côn bằng!"



Hắn cắn răng, phun ra hai chữ đầy khó khăn.



Hiển nhiên, người biết bí mật này đều đã chết cả, khó có thể sống được.



Thạch Hạo dùng thần thông Luân hồi đánh hắn bay ngược ra sau.



Sau đó vọt tới, một cánh côn bằng chém đứt ngang bả vai, lại thêm một vị sơ đại lại mất mạng, máu tươi dâng trào.



Thạch Hạo tắm rửa máu huyết của sơ đại để tiến lên, ác độc vô tình, áp sát thánh sơn màu tím kia!