Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 678 : Ma vương thu hoạch.

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Một vị cường giả Thần Hỏa cảnh nổ tung, chết oan chết uổng, Thạch Hạo vọt tới, đắm chìm trong mưa máu, đứng trên võ đài.



Cảnh tượng này rất chấn động, một vị thần linh cứ thế bị đánh chết!



Võ đài rộng lớn cứ như một ngọn núi bị cắt ngang, bề mặt bằng phẳng và trống trải lơ lững giữa trời, hết thảy tu sĩ đều quan chiến, ai cũng thấy cảnh ấy.



Chỉ một đòn, thiếu niên Ma vương - Hoang, lại giết chết một vị thần linh?



Những người tiến vào bí cảnh đều là cao thủ, không phải là hạng vô danh, việc này khiến không ít người kinh ngạc, nội tâm chấn động mạnh, chiến tích như thế này quá huy hoàng!



"Là một đối thủ mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ai có thể đối đầu?" Có sơ đại thì thầm.



"Võ đài này có thể dập tắt thần hỏa, khiến thần linh trở lại bình thường, ưu thế chẳng còn chút gì nữa." Có người tự tin, giọng nói bình thản.



Rất nhanh, có người phát hiện ra điều không đúng, sau khi cao thủ cảnh giới Thần hỏa của Tần tộc bị đánh giết thì xương cốt và huyết nhục không cách nào quy làm một thể, cũng không hề được mệnh phù bao phủ cuốn đi.



Dù là Thạch Hạo cũng kinh ngạc, võ đài này có gì đó quái lạ, còn hạn chế những thứ này nữa!



Máu tươi lênh láng trên đất, vũ khí pháp bảo rách nát, còn có một miếng răng thú trắng bóng, đây chính là mệnh phù.



"Ồ, là chuẩn bị cho ta sao?" Thạch Hạo nở nụ cười khom lưng nhặt lên đặt trong lòng bàn tay quan sát kỹ, thứ này trơn bóng như ngọc, lấp lánh ánh sáng nhu hòa lộng lẫy.



Lúc này, vẻ mặt của đám tu sĩ Tần tộc ở trên tòa thần sơn thứ sáu tái nhợt, giật mình không thôi, chuyện này có ý nghĩa là, một vị cao thủ Thần Hỏa cảnh trong tộc đã "thân tử đạo tiêu"?



"Sư thúc!" Có người đau đớn hét lớn.



"Tại sao lại như thế, mệnh phù do Thiên tôn luyện chế vậy mà lại mất đi hiệu lực..." Một vài tu sĩ Tần tộc có quan hệ với tên cao thủ kia khó mà tiếp nhận được sự thật này.



"Khà khà..." Thạch Hạo nở nụ cười y như là Ma vương vậy, tóc đen múa tung nhanh chân ép về trước, một người đối mặt với tất cả cường giả Thần Hỏa cảnh trên võ đài này.



Ánh mắt của hắn sắc bén cực kỳ nhìn từng người, cứ như là đang nhìn từng con mồi ngon của mình, nở nụ cười đầy gian ác.



Việc này khiến cho đám cao thủ của Tần tộc, Xích Lăng Không tức giận, ánh mắt của tên này khiến người khác cảm thấy chán ghét, hắn cứ như là đang nhìn đám dã thú, bộ dáng như muốn ra tay săn bắt vậy.



Đối với bọn họ, đây là một loại nhục nhã!



"Trước đây không lâu, không phải các ngươi đặc biệt tới tìm ta, quấy rối ta ngộ đạo, khiến ta không thể tiến vào cung điện cao nhất, hành động này càn rỡ và bỉ ổi cỡ nào chứ, hiện tại sao lại im như hến vậy?" Thạch Hạo nói.




"Giết!"



Con mắt của hắn khiếp người, tóc bay phất phới xông về trước.



"Keeeng!"



Tiếng kim loại điếc tai, thanh chiến mâu được hóa từ tia chớp này va chạm với mấy người kia phát ra lôi đình cao vạn trượng, thần uy kinh người.



Chỉ trong thời gian ngắn Thạch Hạo liền đánh bay ba người, chiến mâu trong tay vọt về trước đâm thủng mi tâm của một người, máu tươi phụt lên cao.



Ầm!



Ánh chớp nổ tung, chiến mâu hóa thành tia chớp khiến tên này hóa thành mưa máu, chết oan chết uổng.



Cũng trong lúc này, tiếng rung vang lên, trong tay Thạch Hạo lần nữa xuất hiện một thanh kiếm thần lượn lờ đầy tia điện tím, đây vẫn là do lôi đình biến thành, hắn cầm nơi tay ép về đằng trước.



"Ta liều mạng với ngươi!" Có người gào thét.



Lúc này, Thạch Hạo hóa thành một tên Ma vương, trên người nhiễm đầy máu nhấc theo kiếm tím lượn lờ đầy ánh chớp thảo phạt những tên địch thủ này.



Trong tiếng ngân vang của kiếm thần, hắn nâng tay bổ ra một chiêu chém lìa đầu lâu của kẻ đó, máu tươi chảy xối xả, chết ngay đương trường.



"Trời ạ, cao thủ tiền bối của Tần tộc ta cứ thế chết đi như vậy sao?"



Trên ngọn thần sơn thứ sáu, cặp mắt của đám Tần tộc đều đỏ ửng, chuyện này quá đáng sợ, cường giả Thần Hỏa cảnh lại liên tiếp bỏ mạng, đây là một tổn thất khó mà so sánh được của tộc này.



"Xoẹt!"



Lại là một tia sấm sét đi kèm là một chiêu kiếm sắc bén tuyệt thế, Thạch Hạo bay vút lên trời cao bổ đôi kẻ địch thành hai nữa, hắn giết tới điên cuồng, tắm rửa trong sương máu.



"Ma vương... Đây là một tên Ma vương mà!" Người Tần tộc hét lớn, nắm chặt nắm đấm khó mà bình tĩnh được, mắt trợn tròn gần như lồi ra.



"Thiên tôn đã biết chuyện xảy ra ở nơi này chưa? Mệnh phù lại vô hiệu, nhanh đi bẩm báo!" Có người hét lớn trần đầy vẻ không cam, lòng có lửa giận và thù hận.



Lối ra nơi bí cảnh, mấy vị lão Giáo chủ trò chuyện rất ăn ý, Tần Trường Sinh cứ như bàn thạch tọa trấn nơi đó, tự mình bảo vệ lối ra chờ đợi kết quả.