Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 681 : Cung điện cao nhất
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Bí thiên lôi đình ở nơi sâu xa!" Thạch Hạo thản nhiên, kiềm chế lại kích động trong lòng.
Cổ điện phi thường bao la, tràn ngập khí hỗn độn, tựa như đã tới nơi tận cùng thế giới.
Ở đây có thể cảm nhận được hơi thở của thời gian, phảng phất ngược dòng thời gian nhìn thấy thiên cổ thay đổi, vạn tộc hưng suy, cuối cùng toàn bộ quay về hư vô yên tĩnh.
Cách bên ngoài không xa, một khối cổ bia bằng kim loại màu bạc lơ lửng trong hư không, khí hỗn độn lượn lờ, rạng ngời rực rỡ, mặt trên chỉ có hai chữ: Mộ binh! (Mồ chôn binh khí)
Cái gọi Mộ binh là một toà mộ cổ, lấy thạch anh thay đất mai táng một thanh pháp khí, ở trong có một bộ giáp trụ, hiện lên màu xanh nhạt, lờ mờ tối tăm, đầy rẫy vết rách.
"Đây là bảo y gì?" Thạch Hạo kinh dị, không cảm ứng được sự mạnh mẽ của nó, thế nhưng dựa vào trực giác, hắn biết chắc hết sức phi phàm.
"Đây là -- Thiên khuyết thạch, pháp y là được luyện chế từ nó, loại thần liệu này là chí bảo!" Đại Ma Thần ánh mắt sắc bén, đã nhận ra chất liệu của chiến y.
"Thiên khuyết thạch, được xưng có thể tu bổ, rèn đúc trời xanh, là vô thượng tiên liệu?" Thỏ nhỏ trợn to hai mắt tựa như mã não đỏ tươi trong suốt.
Thạch Hạo hoảng sợ, loại vật liệu này quá hi hữu, tuy rằng được gọi là đá nhưng giống một loại kim loại màu xanh hơn, là thần liệu chí bảo để luyện chế bảo cụ.
Đáng tiếc thứ này quá hiếm có, từ xưa đến nay cũng không phát hiện được mấy khối, nó được xưng có thể tu bổ trời xanh, là vật liệu thần thánh hi thế.
Nơi này lại có một kiện pháp y luyện chế từ nó, chí tôn Nguyên Thiên quả nhiên ghê gớm.
"Có thể mang đi sao?" Thỏ nhỏ mắt to xoay tròn chuyển động, mừng rỡ xoay quanh ngôi mộ mà nhảy nhót.
Thạch Hạo và Đại Ma Thần cũng động lòng, liếc mắt nhìn nhau, muốn động thủ.
Con thỏ nhỏ rất cơ trí, một tiếng vèo khẽ vang, phun ra một tia sáng trắng, giành trước giật lấy.
"Xoạt!"
Bỗng nhiên, một cái đuôi bò cạp như một cái móc câu, cắt ra một tia sáng xanh thẳm, cực tốc đâm tới, Thiên Hạt đã từng giết qua sơ đại xuất hiện, đâm về phía Thái Âm Ngọc thỏ.
Thạch Hạo ra tay, nhằm về phía mộ thạch anh.
"Cheng!"
Đại kích ngang trời sáng bóng lạnh lẽo, truyền nhân của Tiên điện tư thế oai hùng kiêu ngạo, cầm chiến kích trong tay đánh giết, ngăn lối Thạch Hạo.
Coong!
Thạch Hạo lay động lò luyện đan, hai người đụng vào nhau, tiếng rung điếc tai, hồn phách cũng chấn động.
Trong nháy mắt, những người khác đều hiện thân, đồng thời nhằm về phía Mộ binh.
Trên người truyền nhân Tiên điện mặc chiến y Tiên Vũ, toả ra ánh sáng lộng lẫy tựa như vũ hóa phi tiên, bị mưa ánh sáng bao phủ, cầm trong tay chiến kích hư không, thần uy lẫm liệt.
Bên cạnh hắn là Nguyệt Thiền tiên tử, áo trắng phất phới, phong thái tuyệt thế, hai người nắm tay nhau tới.
Mấy người Chân Cổ, Thanh Tiên, Thiểm Điện tử, Đằng Nhất cũng đều xuất hiện. Ngoài ra, còn có mấy con Tử Thiên ngô, Hoàng kim Tượng, bọ ngựa xanh, bọn chúng đều là thần linh!
Chân Cổ tay cầm Ngưng huyết khi mới sinh, là một sơ đại mạnh mẽ, Ngưng huyết kia cuối cùng hóa thành chiến mâu được xưng không có gì không phá, cái gì cũng có thể đâm thủng.
"Danh bất hư truyền mà." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hai người rất nhanh lao vào nhau, lần thứ hai đại chiến.
"Phốc!"
Lần này, Chân Cổ chảy máu, cánh hoàng kim bị Thạch Hạo xé xuống một góc.
Một tiếng xoạt vang lên, hai người lướt xéo qua nhau.
Ánh mắt Thạch Hạo thâm thúy, đây là một đối thủ không được đánh giá đúng mức, hơn hẳn mấy người Minh Tử, Hoàng kim Loan, sơ đại Thánh Vũ tộc, hơi bất cẩn một chút sẽ phải ôm hận.
Xèo!
Chân Cổ tuy rằng bị xé một góc cánh hoàng kim thế nhưng không có tái chiến, lựa chọn rút đi, từ một hướng khác leo lên, hiển nhiên hắn biết Thạch Hạo không dễ chọc, không muốn ở đây tử chiến.
"Hả?"
Thạch Hạo ánh mắt lạnh lẽo, gặp phải người của Ma Quỳ viên, đây là một vị sơ đại, vóc người cao gầy, sợi tóc rối tung, hai mắt bắn ra từng tia sáng màu đen.
"Giết!" Thạch Hạo đối với Minh thổ, Ma Quỳ viên, Thiên quốc không hề có một chút thiện cảm, gặp phải người những tộc này lập tức vô tình ra tay.
Người này rất lợi hại, toàn thân áo đen phần phật, mặt trời đen của Ma Quỳ tộc hiện lên, soi sáng hư không, vặn vẹo không gian, nóng rực cực kỳ, khiến Thạch Hạo suýt chút nữa bị thương.
"Ầm!"
Thế nhưng, người này cuối cùng vẫn không địch lại, bị Thạch Hạo một quyền đập nát, hóa thành mưa máu, ở đây nổ tung.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một con đường nhuốm máu, mọi người chiến đấu loạn xạ.
Đại Ma Thần, Thái âm Ngọc thỏ cũng đều đã nhuốm máu, một đường xông lên phía trên, cùng Thạch Hạo làm thành thế chân vạc, đánh ra một con đường máu, từng bước leo lên trên đỉnh.
Cuối cùng, bọn họ thành công tới nơi, thế nhưng áp lực lại càng lớn hơn, đến giờ phút này rồi, mọi người mới phát hiện trên đạo đài phù văn nằm dày đặc.
Vị trí trung tâm, có một cái bồ đoàn, bên trên đặt một khối cốt thư, ánh sáng màu xanh lưu chuyển, phù văn chằng chịt.
Đây chính là truyền thừa của Chí tôn Nguyên Thiên!
Thạch Hạo chú ý, ở dưới cái bồ đoàn kia có vật hắn muốn, một tờ giấy màu vàng kim bị đề ở phía dưới, hắn đã cảm ứng được!
Lần này tới không chỉ một người, Thạch Hạo, truyền nhân Tiên điện, thanh niên Kim đăng, Tên béo Tào Vũ Sinh, Chân Cổ, những người không chết đều leo lên đây.
"Sức chiến đấu của ai mạnh nhất, người đó được kinh thư!" Truyền nhân Tiên điện lạnh lùng nói.
"Vậy ngươi có thể bị loại rồi!" Thạch Hạo đứng dậy, đối mặt hắn, lúc này không phải là thời điểm khiêm tốn.
"Ngươi đang nói chuyện với ta?" Truyền nhân Tiên điện tóc dài rối tung, ánh mắt lạnh lùng vô tình, đại kích ở xa chỉ qua đây, nhắm ngay mi tâm Thạch Hạo.
"Ngươi là cái đếch gì!" Thạch Hạo đáp lại, nhanh chân bước về phía trước, đối đầu người này.