Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 701 : Tạo hóa nơi chiến trường
Ngày đăng: 01:19 19/04/20
Dịch + Biên: ronkute
"Ngươi là ai?" Vân Hi lùi lại, trong lúc vô tình chạm vào vành tai khiến mặt nàng ửng hồng, có chút ảo não cùng ngượng ngùng.
Lúc này, nàng nghĩ tới nhiều chuyện, nhớ lại thiếu niên tại hạ giới năm xưa khiến lòng chập chùng, ngươi kia chết quá đáng tiếc.
"Ta là Ma Hi." Thạch Hạo đáp, hắn có nhiều lo lắng, nếu như nói cho đối phương biết mình là ai như thế Thiên Nhân tộc cũng sẽ biết, lúc ấy có thể sẽ sinh ra biến cố.
Không biết vì sao, Vân Hi nhìn người trước mặt này lại luôn cảm thấy giống người mà mình từng quen, cũng là răng trắng như tuyết, nụ cười rạng ngời, còn cái vẻ mặt dửng dưng như không, quá giống mà.
Chỉ là nàng biết, người kia không thể xuất hiện nữa, đã chết cách đây một hai năm và được mai táng trong Đại hoang dưới hạ giới.
"Ngươi rất giống với một người mà ta đã biết." Vân Hi khẽ nói, mái tóc tím, gương mặt trái xoan trắng mịn, cặp mi cong cong, mắt to linh động cùng bờ môi anh đào đỏ tươi tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của nàng.
"Còn có một người như thế à, hắn tới từ bộ tộc nào, thật sự rất giống sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Đã từng là kẻ thù của ta, sau đó ân oán được giải và còn cứu ta nữa, người này vô cùng kinh diễm, nhưng đáng tiếc mà." Vân Hi lắc đầu, hoài niệm nhiều chuyện trước kia, tâm thần nàng chợt hoảng hốt.
"Gào..."
Nơi sâu trong chiến trường viễn cổ có tiếng gầm rú đáng sợ truyền tới cắt đứt suy nghĩ của nàng, việc này cũng làm Thạch Hạo cảnh giác hơn, nơi đây cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì.
"Chúng ta không nên nán lại lâu." Thạch Hạo nói, bất kể là nguy hiểm tới từ khu ma thổ này hay là vì tránh né truy binh ở phía sau thì cũng đều phải rời đi.
"Ngươi đi trước đi, ta không muốn liên lụy tới người." Vân Hi thể hiện lòng biết ơn, Thạch Hạo đã cứu nàng nhưng nếu tiếp tục cùng đồng hành thì chắc chắn vì vậy sẽ dẫn tới họa sát thân.
Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Bây giờ đã muộn rồi, những truy binh kia đều thấy ta cùng đi với ngươi nên sẽ không bỏ qua, nhiện vụ hiện tại chính là rời khỏi bình nguyên màu máu này, cắt đuôi được bọn họ."
Hắn không tiết lộ thân phận của mình thế nhưng vẫn muốn giúp Vân Hi vượt qua được cửa ải khó khăn này, không đành lòng nhìn nàng bị người khác đuổi giết rồi cướp đi Thiên Mệnh thạch, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Thạch Hạo hái hết mười hai cây Huyết Hồn thảo còn lại sau đó cùng Vân Hi rời đi, đi ngang qua chiến trường cổ này, một đường Nam tiến.
"Ngươi còn ăn loại kỳ thảo này à?" Vân Hi giật mình, trên đường đi nàng phát hiện Thạch Hạo tạo ra Động thiên khiến cả người lấp lóe ký hiệu, vận chuyển cốt văn thần bí hòng luyện hóa Huyết Hồn thảo.
"Mùi vị cũng không tệ, hơi chua chua, rất ngon miệng." Thạch Hạo làm dáng vẻ thả lỏng, nếu như người ngoài thấy được thì nhất định sẽ trợn tròn mắt.
Đây chính là cỏ tử vong trí mạng, người thường dám ăn sao? Sẽ khiến hồn huyết bốc cháy, thân thể bong tróc, chết ngay tức khắc!
Vân Hi vô cùng lo lắng, đối phương lại bướng bỉnh như thế, nếu cứ tiếp tục thì khả năng không bao lâu nữa sẽ chết đi, đây chính là ân nhân cứu mạng nàng thì làm sao bỏ mặc không quan tâm chứ.
"Nếu như ngươi cần thực lực thì đợi về tới Thiên Nhân tộc, để Thiên Thần trong bộ tộc ta giúp ngươi một tay, ngàn vạn đừng lấy tính mệnh bản thân để thử nghiệm như thế này." Nàng thật lòng khuyên bảo.
Đặc biệt, khi chúng nó vung quyền thì hư không vặn vẹo, chỉ một quyền đã oanh kích ngọn núi thành bột mịn, thuần túy là sức mạnh thân thể mà thôi!
Thạch Hạo hét lớn dùng hết khả năng đại chiến, không lâu sau thì cả người be bét máu, tóc tai bù xù vô cùng thảm hại, suýt nữa thì đã bị đánh giết.
"Ầm!"
Đương nhiên, hai con vượn ma này cũng không có chiếm bất cứ lợi thế nào, một trong hai con bị nắm đấm của Thạch Hạo đấm trúng khiến vảy tróc đầy ra, máu đen chảy xuống suýt nữa thì đã xuyên thủng lồng ngực.
Tình hình của trận chiến quá kịch liệt, đại chiến tới hơn nghìn chiêu, đây tuyệt đối là một hồi ác chiến từ khi Thạch Hạo xuất đạo tới giờ, đại chiến trên ngàn chiêu cũng chỉ có vài ba lần.
"Bụp!"
Rốt cuộc, Thạch Hạo một quyền xuyên thủng lồng ngực của một con vượn ma khiến trái tim của nó vỡ nát, sau đó cánh tay phải chấn động chấn cho thân thể như kim cương của con này bị xé nát.
Một màn mưa máu tỏa ra, con sinh linh đầy đáng sợ này đã mất mạng.
Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo cũng gặp phải công kích đầy điên cuồng của con vượn ma còn lại và bị trọng thương, nơi bụng thiếu chút nữa đã bị xé rách, máu tươi đầm đìa.
Đồng thời, nơi ngực cũng có vết thương rất lớn lộ thấy xương trắng, máu tươi cuộn cuộn trào ra.
"Ầm!"
Cuối cùng, Thạch Hạo lưỡng bại câu thương với con vượn ma này, song phương đều ngã nhào xuống đất, há miệng thở dốc.
"Kết thúc thôi!" Thạch Hạo hét lớn, đứng bật dậy xoay tròn chân phải quét hướng đầu con vượn ma này.
Tới lúc này con vượn ma liền cảm thấy sợ hãi, tiếng gào vang lên, nó giãy giụa đứng dậy tránh né ra sau, sau đó là một mạch trốn thẳng về nơi xa.
"Ầm!"
Vân Hi ra tay, nàng cũng chưa hề rời đi mà âm thầm theo dõi, nàng lấy ra một bảo kính nện lên trên người của con vượn ma này khiến nó phun đầy máu, lảo đảo thối thui, suýt nữa ngã nhào trên đất.
"Giết!" Thạch Hạo hét lớn vọt nhanh tới, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại của mình tung ra một chưởng chém đứt lìa đầu lâu của con vượn ma này.
Lúc này thì hắn ngã chổng vó trên mặt đất, hai con vượn ma này quá mạnh khiến hắn suýt nữa cũng chết theo.
"Hên là giết chết toàn bộ, nếu như chỉ cần một con chạy thoát thì sẽ dẫn tới những sự giúp đỡ đầy đáng sợ khác, lúc đó lại phiền toái nữa." Vân Hi nói.
Thạch Hạo cười to, gắng gượng ngồi dậy rồi nhìn về phía hơn hai trăm cây Huyết Hồn thảo kia, hắn cảm thấy rất đáng giá, nếu như tiếp tục ăn hơn phân nửa sẽ có thể nắm giữ được năng lực kinh thế kia.