Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 709 : Cổ tổ
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Cũng không phải phù văn Luân hồi không đủ mạnh mà là cảnh giới Chân Thần quá cao, Thạch Hạo cũng mới chỉ là Tôn giả cảnh cho nên không thể tiêu diệt được.
"Ngươi còn dám truy sát ta à, đi chết đi!" Người đàn bà Chiến tộc hét lớn, toàn thân bà phát sáng, pháp lực dâng trào, thế nhưng thân thể không cách nào chịu được xung kích này nên nhanh chóng rạn nứt.
Đồng thời, sự tình khiến bà hoảng sợ hơn là, tuy rằng pháp lực hùng hồn nhưng những ký hiệu đó ép lên trên người của Thạch Hạo lại không có chút hữu hiệu nào, không thể làm đối thủ trọng thương được.
Thạch Hạo phun ra đầy máu nhưng cũng đã chặn lại được đòn đánh này, hắn có năng lực miễn dịch pháp lực thế nhưng đối phương lại là Chân Thần, hắn không thể tiêu diệt toàn bộ phù văn được.
Thạch Hạo hét lớn áp sát lại gần, nắm quyền ấn đánh giết, hai nắm đấm phát sáng bùng phát ra thần lực không gì sánh nổi, thân thể của hắn đủ để chấn một ngọn núi thành bột mịn.
Người đàn bà Chiến tộc khiếp vía, pháp lực của bà bị hóa giải, bản thân thì trọng thương sắp chết từ lâu, chỉ có dựa vào cảnh giới cao thâm nhưng rất khó phát uy.
Máu tươi chảy ra ồ ạt từ cơ thể bà, bởi vì lúc nãy thi triển pháp lực nên những vết rách trên toàn bộ thân thể đều tách ra, đã rơi vào nguy hiểm cực điểm.
"Ầm!"
Bà ta dùng hai tay ngăn cản thế nhưng quyền ấn chấn cho bàn tay tê dại, thân thể của đối phương mạnh tới đáng sợ, cơ bản không giống như một Tôn giả.
Chỉ đòn đánh này đã khiến thân thể của bà rung động rồi nứt toác ra nhiều chỗ, máu tươi bắn lên rất cao gần như muốn giải thể.
Bởi vì vết thương trên người quá nhiều, xương cốt gãy nứt, còn có một vài vị trí gần như rời khỏi thân thể, giờ lại phải chấn động như thế này thì chuyển biến tới tình trạng xấu nhất.
"Con giun con dế, hôm nay còn dám đè đầu ta nữa à, ngươi muốn chết!" Người đàn bà Chiến tộc quát lớn, mi tâm phát sáng hóa thành một dấu ấn phù văn tiến vào trong thân thể của Thạch Hạo.
Nhưng mà, Thạch Hạo lấy ra lò luyện đan rồi phóng lớn ép về phía trước, ngăn cản đám phù văn kia.
Đòn thứ nhất vừa rồi đã chịu thiệt, không nghĩ rằng trước khi chết mà đối phương lại còn mạnh mẽ như thế, có thể khiến mình bị thương, miệng phun đầy máu tươi cho nên giờ lấy ra bảo vật này, không muốn bản thân mạo hiểm nữa.
"Keeeng!"
Lò luyện đan rung động rồi nổ vang.
Thạch Hạo nắm quyền ấn, bắt đầu tuyệt sát.
"Ầm!"
Hai tay giương ra như đẩy mạnh nhật nguyệt sao trời, xung quanh đều là hào quang, siêu nhiên và thần thánh, hai quyền ấn nổ vang, thần dũng vô địch.
Người đàn bà Chiến tộc rên lên, tuy rằng hai tay đã chặn lại được thế nhưng bộ ngực lại nứt ra, bả vai vỡ tan, trên đầu có vết thương đầy đáng sợ, cả người cứ như là đồ sứ bắt đầu rạn nứt, rõ ràng là đã nứt toác ra thế nhưng lại cưỡng ép hợp lại với nhau.
Lần này, hai người nhanh chóng trốn đi thật xa, thoát ly khỏi chiến trường này.
Bởi vì, bọn họ biết, không lâu sau nơi đây chắc chắn sẽ sục sôi, hai đại Chân Thần chết đi, quả Kim Bồ xuất thế, những thế lực kia làm sao để yên được?
Đặc biệt là bên dưới ngọn cốt sơn kia lại có Thiên Thần niết bàn, tất cả sẽ tạo nên sóng lớn, có thể bùng phát đại chiến kinh thiên.
Hai người vận dụng tốc độ nhanh nhất, dùng hết khả năng trốn đi thật xa, muốn rời khỏi vòng xoáy này.
Mấy ngày sau, Thạch Hạo và Vân Hi tiến vào trong chiến trường cổ to lớn nhất của bình nguyên màu máu này, nó rộng tới hai mươi vạn dặm, chiếm một phần ba đất đai của bình nguyên.
Nơi đây âm khí rất nặng, là một hung địa đáng sợ nhất, nghe đâu từng có nhân vật cấm kỵ chết ở nơi này sau đó biến nơi đây thành ma thổ, ngăn cách khí tức với ngoại giới, mà những bí bảo sẽ mất đi hiệu lực khi ở nơi này.
Chính cũng bởi vì thế hai người cảm thấy tiến vào nơi đây thì mới có thêm mấy phần sinh cơ, cũng có thể tránh thoát được một kiếp.
Chiến trường rộng lớn này vô cùng kỳ lạ và đáng sợ, dọc theo đường đi hai người nhìn thấy rất nhiều hiểm địa, đều có những xương trắng Chân Thần tọa trấn, cứ như tiến vào Minh giới vậy.
"Ầm!"
Hai ngày sau, một luồng gợn sóng khổng lồ bao trùm toàn bộ bình nguyên màu máu chấn động cả trời lẫn đất, nơi xa không còn bị phong ấn, sức chấn động ấy cứ như là tinh không nổ tung!
"Đây là cái gì?"
Thạch Hạo hoảng sợ, sức mạnh này quá kinh người, giữa bầu trời tỏa ra phù văn lấp lánh chiếu rọi chư thiên, tựa như mở ra ba ngàn đại thế giới vậy!
Chỉ trong máy mắt mà thôi, vô số thần ma hiện lên vờn quanh một bóng người đang ngồi xếp bằng tụng kinh nơi đó.
"Cổ tổ... phục sinh rồi!" Vân Hi run giọng, sau đó vô cùng vui mừng, nàng biết ngày được giải thoát đã tới, rốt cuộc cũng đã chờ tới giây phút này.
"Đừng có làm bậy!" Thạch Hạo kéo nàng lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn về nơi xa.
Phía cuối chân trời xuất hiện một thân ảnh khổng lồ vô cùng mơ hồ đang ngồi xếp bằng, hắn đứng trên trời cao nhìn khắp chúng sinh.
"Đó là cái gì?" Vân Hi run sợ.
Sinh linh đó chỉ ngồi xếp bằng mà đã khiến thiên địa như chật ních, tựa như tổ tiên của chúng thần giáng thế, muốn giảng đạo ở nơi đó.
Từng ngôi sao lớn hiện lên, ở sợi tóc của hắn, ở đầu ngón tay của hắn, ở ngoài thân thể của hắn, sau đó tất cả xoay tròn quanh người hắn.
Hắn rất mơ hồ, tỏa ra khí tức tang thương vạn cổ, như là sống quá lâu, là từ thái cổ trở về đây!
"Chiến đế, vẫn còn một vị Chiến đế còn sống trên thế gian!" Cuối cùng Vân Hi cũng hiểu nên cơ thể run rẩy, đây là tồn tại cấm kỵ đã sáng lập nên thần thoại vô thượng của Chiến tộc.