Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 718 : Ở rể?
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Đạo lữ, tu hành, nhân sinh." Thạch Hạo sờ sờ cằm, không có tỏ thái độ.
"Tuổi trẻ là tuổi rực rỡ nhất, tựa như ánh bình minh, như đang mùa hè, giữ lại mỹ lệ. Đừng chờ sự buồn tẻ của mùa thu, loanh quanh trong sự hiu quạnh cùng tiếc nuối." Bà lão cảm khán.
Sau đó, bà đứng dậy, cũng không mở miệng nữa.
Bà để lại hai thiếu nữ, tươi mát xinh đẹp, quyến rũ hơn người, phụ trách việc chăm sóc những sinh hoạt thường ngày của Thạch Hạo.
"Cứ vậy đi sao, nói là cần phải có đạo lữ, tuyệt đại mỹ nhân đâu, vì sao không đề cập với ta?" Thạch Hạo nhỏ giọng nói, trơ mắt nhìn bóng lưng của bà lão rời đi.
Hai thiếu nữ đầu tiên là kinh gạc, sau đó là lén cười, cuối cùng là cười ngặt nghẽo.
"Kỳ thật ta cũng không nhát như thế đâu, có thể ngồi nói chuyện với ta lâu một chút cũng được mà." Hắn tự rót tự uống.
Hai thiếu nữ không biết nên khóc hay nên cười nữa, đây là kỳ tài nguýt trời mà thần linh trong tộc xem trọng ư? Nói năng chẳng cẩn thận gì cả, hai người cười thầm.
"Ồ, lẽ nào chính là hai nàng, cái gọi là đạo lữ là đưa tới một đôi luôn à?" Thạch Hạo xoay người nhìn về hai thiếu nữ này, cặp mắt chớp chớp đầy rạng rỡ.
"Ấy, không phải!" Hai thiếu nữ hoảng sợ, tim đập loạn xạ, vội vàng lùi lại.
"Hẳn đúng là như thế chớ?" Thạch Hạo cười nói, chăm chú nhìn hai nguời.
"Vèo!"
Hai thiếu nữ nhanh chóng chạy trốn, lao ra khỏi rừng trúc, rời xa hồ nước xanh thẳm, lúc này mới vỗ vỗ ngực nhìn nhau.
"Muốn hù chết người ta à, tên khốn này là thiên tài sao, giết một vị Chiến vương?"
"Ta lại có cảm giác bất lương, chẳng có chút tiết tháo* gì cả!"
(*): Tiết tháo - Chí khí cương trực và trong sạch.
Bên cạnh hồ nước xanh thẳm, Thạch Hạo thu lại nụ cười nhìn về phía hai người vừa rời đi, cau mày nhẹ giọng lẩm bẩm: "Một đời thanh danh của ta."
Hắn có chút sầu não, làm sao mới có thể rời khỏi Thiên Nhân tộc đây, ở càng lâu thì chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, không thể che giấu được.
Hắn bưng ly rượu đứng dậy, cất bước dọc theo con đường mòn trong rừng trúc tới trước một ngọn núi đá rồi nhảy lên, phóng tầm mắt chiêm ngưỡng kỳ cảnh hồ nước kia nhưng thật ra đang âm thầm quan sát cả tòa thành lớn.
Đáng tiếc, tòa thành trì này quá lớn, tựa như là một Tiểu thiên thế giới, không nhìn thấy điểm cuối, động phủ vô số, ngọn núi tú lệ được tiên vụ trắng vờn quanh.
"Nàng đang dung hợp Thiên Mệnh thạch, mấy ngày nữa mới có thể ra ngoài được." Tề Hà đáp, càng nhìn tên nhóc này càng cảm thấy không đáng tin, quá chủ động mà!
Đừng nói là một tên trác táng nhen? Bà nhíu mày.
"Thiên Nhân tộc ta có ba viên minh châu, mỗi một người đều là tuyệt đại mỹ nhân, danh chấn mấy chục châu, rất nhiều đại tộc muốn dùng sính lễ vô giá tới cầu hôn thế nhưng đều bị chúng ta từ chối cả." Bà lão Tê Hà nói.
Thân là Chân Thần, ở phương diện này bà không hề nói dối, nhân khẩu của Thiên Nhân tộc tới hàng trăm triệu, đồng thời cũng là Hoàng tộc ngày xưa, có ba vị giai nhân tuyệt đại sáng chói mắt cũng không phải là chuyện hiếm, danh chấn các tộc.
"Ba viên minh châu lấp lánh, mỹ nữ tuyệt thế... Tiền bối muốn cả ba nàng kết đạo lữ tới ta ư, hay là gặp mặt một lần được không." Thạch Hạo nói.
Mí mắt của Tê Hà giựt giựt!
"Không có ai có thể cưới một lúc ba nàng được!" Bà có chút hối hận, tên nhóc này quá chủ động khiến người khác không yên lòng, chưa từng thấy cái gọi là "không dễ dãi"!
"Vân Hi cũng là một trong ba người chứ?" Thạch Hạo hỏi.
"Đúng!" Chân Thần Tê Hà tức giận đáp.
"Nàng thì ta gặp rồi, còn hai người kia không biết ra sao, lát nữa cả hai nàng cùng xuất hiện hay sao?" Da mặt của Thạch Hạo vô cùng dày.
Bên cạnh, hai thiếu nữ phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày cho hắn lập tức cười trộm, chưa thấy ai lại hấp tấp như vậy, không sợ làm nhà gái khiếp sợ hay sao? May là, hai viên minh châu kia không có ở đây, nếu không nhất định đã đánh hắn một trận nhừ tử rồi.
"Minh châu của Thiên Nhân tộc ta sẽ không gả ra ngoài, nói như thế có nghĩa là, mời đạo lữ gia nhập vào Thiên Nhân tộc ta." Mặt mày của Tê Hà tối sầm lại.
"Không phải là ở rể hay sao, ta hiểu mà!" Thạch Hạo gật đầu tỏ vẻ mình biết và cũng không quan tâm tới việc này.
Chân Thần Tê Hà: "..."
Hai người trừng nhau, bà muốn đổi ý, cảm thấy tên nhóc này cũng không phải là "hạng người lương thiện" gì.
Lập tức, nơi này trở nên yên tĩnh.
"Tiền bối, cũng không thể kết thành đạo lữ cùng lúc với bốn người hay sao?" Thạch Hạo chủ động bắt chuyện.
Bốn người... thêm cả ba viên minh châu kia nữa? Tê Hà lông mày dựng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên, rất muốn đánh hắn một trận.
Sau đó không lâu, hai vị tuyệt đại giai nhân của Thiên Nhân tộc nhận được tin tức thì chạy tới đây, vẻ mặt chẳng lành, bộ dáng như muốn hưng binh vấn tội vậy.
"Muốn kết đạo lữ với chúng ta, trừ khi nhấc được Phi Tiên thạch lên, nếu không dù là sơ đại cũng không thể!"