Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 728 : Đại náo Thiên Nhân tộc
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Đây là một thanh niên với con mắt lấp lánh có thần, quan sát xung quanh, ánh mắt tựa như lưỡi câu vậy.
"Ừm!"
Bên cạnh, tộc nhân của hắn nhắc nhở, kho nhẹ một tiếng, Khổng Tước tộc tới một nhóm người, cũng không phải là ba tên lăm băm, đều là cao thủ cả.
Người này lập tức nghiêm túc lại, không còn dùng ánh mắt tìm kiếm kia nữa. Hắn với một thân đạo y năm màu, nghiên túc đứng thẳng, tiên phong đạo cốt, có một luồng khí xuất trần, hoàn toàn khác xa hồi nãy.
Thiên Nhân tộc không nói gì, đã sớm chú ý tới hắn, bởi vì chỉ có mình hắn đang ở Thần Hỏa cảnh, thực lực yếu nhất, đối lập hoàn toàn với những Khổng Tước đầy đáng sợ kia.
"Vị đạo huynh này không biết xưng hô ra sao?" Một vị Chân Thần hỏi, thần chủ Khổng Tước đi phía trước nên có Thiên Thần tiếp đón, mà người này dù sao cảnh giới cũng không cao nhưng lại đi phía sau hiển nhiên thân phận không bình thường, cho nên tiến tới chào hỏi.
"Bần đạo Cầu Kỳ, ha ha..." Người này bắt đầu cười lớn, nói: "Ta có duyên phận cực sâu với tộc các ngươi, đạo lữ của ta chính là Thiên Nhân tộc."
Hắn chính là Khổng Cầu Kỳ, cũng chính là Nhị Ngốc Tử năm xưa, nhờ vào trận pháp của Thiên Nhân tộc để tới thượng giới.
Mấy người Thiên Nhân tộc ngạc nhiên rồi nhớ lại, con Khổng tước này năm xưa từng xuất hiện trong lãnh địa của Thiên Nhân tộc, hắn tới từ hạ giới!
"Là đạo hữu của tên Vân Thương Hải kia?" Có người nhỏ giọng nói, Vân Thương Hải là tổ phụ của Vân Hi.
"Vân Hi đâu, bé gái dó phải gọi ta một tiếng là cô tổ phụ*." Khỏng Cầu Kỳ tóc đen như mực, con mắt rất sáng cười nói.
"Vân Hi đang bế quan." Một tên Thiên Thần mở miệng.
Nhị ngốc tử kinh ngạc, hắn chỉ là đang nói chuyện với Chân Thần, chỉ sơ ý nhắc tới Vân Hi vậy mà lại có Thiên Thần đáp lại.
"Tiền bối, mời đi bên này." Mấy vị Thiên Thần rất lễ kính, mời thần chủ Khổng Tước tiến vào trong một cung điện hùng vĩ, coi như là khách quý, đối xử long trọng.
Khổng Cầu Kỳ cũng không có đi vào bàn tản bộ bên ngoài, chuẩn bị tìm tổ phụ Vân Thương Hải của Vân Hi nhờ chút việc.
"Nghe nói Thiên Nhân tộc phát sinh biến, ta tới là xem thử." Thần chủ Khổng Tước nói, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế báu, hắn được sương mù hỗn độn bao phủ đồng thời có hào quang năm màu, khí tượng kinh người.
Nên biết, bất kể là ở hạ giới hay là thượng giới thì bộ tộc Khổng tước đều rất đáng sợ, cường giả xuất hiện lớp lớp, không thiếu Thiên Thần, tung hoành thế gian, là một trong những chủng tộc đáng sợ nhất.
Dù là Thiên Nhân tộc ngày xưa huy hoàng tới mấy thì cũng chỉ kết minh với bộ tộc này, không hề có chuyện trên cao nhìn xuống, chứ đừng nói là hiện tại!
Mà chủ của tộc này há là phàm tục? Đây tuyệt đối là chúa tể một phương, được xưng là thần chủ Khổng Tước, cái danh hào này đủ để chứng minh tất cả.
"Ngươi muốn làm gì, cướp ngục à?" Quản ngục hét lớn, mặc kệ đối phương có lai lịch gì thế nhưng nếu tới đây để cướp ngục thì phải tiêu diệt.
"Tổ cha tổ tông nhà ngươi!" Nhị ngốc tử chửi ầm lên, thật sự rất tức giận thế nhưng vẫn chưa hề mất đi lý trí, truyền âm hướng ra bên ngoài, nói: "Hoang, một đường hộ tống thiếu nữ thiên tài của tộc nhà ngươi, máu chảy dài mấy chục vạn dặm, các ngươi đối xử ân nhân như thế này đấy hả? Ta muốn chất vấn Thiên Thần của Thiên Nhân tộc các ngươi."
Từ khi bọn họ tiến vào trong nhà tù này thì cửa cũng chưa hề đóng, âm thanh có thể truyền ra ngoài, hắn đang cầu viện các cao thủ Khổng Tước tộc.
"Ngươi cả gan làm loạn, dù Thiên Thần tới cũng không cứu được ngươi!" Quản ngục quát lên thế nhưng cũng không dám ra tay, hắn cảm thấy tên nhóc này có lai lịch rất lớn, chỉ là hù dọa và khép tội để khiến cao thủ trong tộc tới tiêu diệt.
"Cút, ngươi biết ta phụng mệnh của ai tới không, là thần chủ Khổng Tước, ngươi cút sang một bên!" Khổng Cầu Kỳ quát lui hắn.
Sau đó, hắn xoay người lại, lần nữa trị thương cho Thạch Hạo, lúc này vô cùng khiếp sợ thế nhưng lại rất bất ngờ, có thể nào nghĩ tới sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này chứ?
"Ta cứ tưởng ngươi chết ở hạ giới, chết non nữa chứ, ai nghĩ rằng ngươi lại là Hoang, đại chiến các lộ sơ đại thượng giới, thật không bình thường nhen!"
Nhị ngốc tử kích động, vui mừng, nói năng lộn xộn thế nhưng cũng rất tỉnh táo, đề phòng thật nghiêm mật không cho tên quản ngục tới gần.
"Tao cũng không nghĩ tới... sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này." Thạch Hạo lau đi vết máu nơi khóe miệng, thế sự thật khó liệu.
"Không cần lo lắng, thần chủ của Khổng Tước tộc biết Liễu Thần, có quan hệ không nhỏ, dù là Thiên Nhân tộc cũng không làm khó được ngươi!" Nhị ngốc tử nói.
Lúc này, trong cung điện hùng vĩ, một đám người nghe được Nhị ngốc tử gào to khi nãy thì lộ vẻ khác thường.
"Đưa đứa nhỏ kia về đây." Thần chủ Khổng Tước mở miệng.
Mấy vị Thiên Thần của Thiên Nhân tộc cau mày, bọn họ biết bên trong nhà tù kia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Rất nhanh, Thạch Hạo máu tươi đầm đìa cùng với Nhị ngốc tử tức giận được dẫn tới, tạo nên sự kinh dị cho tất cả mọi người trong điện.
"Lão tổ, đây không chỉ là Hoang, hắn là huynh đệ ở hạ giới của con, tới từ Thạch thôn thần bí kia, là đệ tử của Liễu Thần, người nhất định phải cứu hắn!"
Tiế đó, Nhị ngốc tử chửi ầm lên, đứng thẳng trong cung điện, chỉ thẳng mặt từng cường giả của Thiên Nhân tộc, nói: "Các ngươi còn có lương tâm không vậy hả, huynh đệ của ta bảo vệ thiên tài tộc ngươi trở về, kết quả lại bị đối xử như vầy, muốn bảo thuật của hắn, còn muốn chém cả chân thân của hắn nữa hà, ta @#$%..."
Một đám người nghe thấy thế thì ngạc nhiên, mấy đại Thiên Thần cũng ngớ người, bị một hậu bối Khổng tước Thần Hỏa cảnh quát mắt, lại dám đại náo ngay chỗ này!
"Liễu Thần..." Hai mắt của thần chủ Khổng Tước trở bên sâu lắng, dù là tất cả mọi người ở thượng giới đều cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết khi tiến vào trong cánh cửa Nguyên thủy kia, nhưng hắn lại tin rằng, cái cây thần bí và đang sợ tới mức khó có thể tưởng tượng được kia vẫn còn sống, nhất định vẫn ở trên thế gian.
Bởi vì hắn còn nhớ, thời đại thái cổ, khi đó lúc hắn còn nhỏ thì từng thấy một bức tranh, một cây liễu phát ra ánh sáng lấp lánh.