Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 742 : Bước qua thang trời
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Đây là một tên quái thai, vượt qua được năm ải, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, thật sự khó mà tin được!"
"Hôm nay sẽ không phải xảy ra sự kiện lớn đấy chứ? Tên quỷ này trâu thật!"
Nơi cửa thư viện, cả đám người kinh ngạc, rất nhiều người không tin vào mắt mình, một thiếu niên hiền lành lại yêu nghiệt như thế, vượt liên tiếp năm cửa, tiến thẳng một đường.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai tới khiêu chiến? Thang trời khó bước, làm khó các đời thánh hiền, xưa kia họ đều là những người tuyệt diễm, đều là Thiên Thần cổ đại, ai cũng đã từng vượt ải thế nhưng ai cũng đều đại bại.
Trên đài cao, một chùm sáng dựng lên, Thạch Hạo vung tay chống đỡ kịch liệt, nơi đó xuất hiện từng sợi pháp liên phát ra tiếng kim loại lanh lảnh vờn quanh lấy hắn.
Đây là cửa thứ sáu, hắn đang chống lại xích thần trật tự, dùng tu vi của Tôn giả cảnh để phá giải.
"Tên quỷ này, trước kia trông rất đáng ghét, là một tên sở khanh, giờ nhìn lại thì cũng khá hơn chút, thật đẹp trai, rất lợi hại!"
"Nè, đừng dùng ánh mắt dại trai đó được nữa không."
"Kỳ thật hắn cũng đâu kém đâu, tóc lấp lánh, mắt có thần, mặt thanh tú, hơn nữa còn rất lợi hại, quả thật trông rất anh tuấn nha."
Một đám thiếu nữ hưng phấn, trên mặt ngập tràn kích động, có một số người thay đổi ngay lập trường, không còn cay ghét Thạch Hạo nữa mà thái độ dần dần dịu lại.
Mọi người nhìn về trước, Thạch Hạo phát ra ánh hào quang lóa mắt, những làn khí xung quanh không ngừng hiện lên, cứ như là thần diễm đang nhảy múa vô cùng hực hực, làm nổi bật lên vẻ oai hùng mà ép người của hắn.
"Rầm!"
Hắn đang xuất thủ, nắm quyền ấn đập mạnh tới, một luồng âm thanh cứ như là nước lũ gào thét vang lên ù ù bên tai người khác, thứ này kéo lấy nguyên khí của bốn phía, khiến cả vùng xung quanh đều run rẩy.
Bóng người cao to, thần quang ngập trời, cứ như là thần trong chí tôn, đánh đâu thắng đó, quét ngang tất cả, chấn động nơi này.
"Sao lại... như vậy?" Giọng nói của Ngô Phong đang run run, không thể tiếp thu được hiện thực này, nghĩ tới cảnh gay gắt trước kia của mình rồi lại nhìn thấy dáng vẻ thần võ ngút trời của đối phương, sắc mặt của hắn liền trắng bệch.
Bên cạnh hắn cũng có một nhóm người, ai nấy đều ngậm chặt miệng, trước kia bọn họ cùng nhau chế nhạo Thạch Hạo, châm chọc rằng hắn không biết trời cao đất rộng, ảo tưởng bước lên thang trời.
Chuyện lại phát sinh như thế này, lại là cú đánh trả ngoại mục nhất khiến bọn họ cứng đờ, trong lòng chấn động, tất cả đều hiện lên vẻ hoảng hốt, nội tâm dâng lên sóng lớn.
"Ta vẫn chưa tới chậm." Một thiếu nữ áo lam nhẹ nhàng đi tới, con ngươi như ngọc thạch, tóc cũng có màu lam nhẹ nhàng đung đưa cứ như là thác nước màu xanh lam vậy.
Nàng mang theo ý cười, cả người đều đang phát sáng sáng, vẻ đẹp dịu dàng khó nói thành lời, cứ như là được hình thành từ nước, trong vẻ thông minh tài trí còn có cảm giác thần thánh lôi kéo sự chú ý của người khác.
"Ồ, Thiên Dao kìa, không ngờ tiếng chuông đó đã kinh động tới nàng!"
Chỉ trong nháy mắt, nơi đây liền sục sôi, rất nhiều chàng trai lộ ra ánh mắt nóng bỏng nhìn về nơi đó, nhìn về bóng người xinh đẹp kia.
"Ha ha, đã kinh động tới mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc rồi, Thiên Dao xếp hạng thứ tư đã lộ diện."
Không riêng là các chàng trai đang kinh ngạc, lộ ánh mắt bỏng rát, dù là một vài cô gái cũng kinh ngạc, dành sự quan tâm cực cao cho cô gái xinh đẹp tựa như tinh linh này.
"Tên này điên rồi à? Lại dám vô lễ như thế!" Lâu sau có người mở liệng.
Cũng có người lại cười trên nỗi đau của người khác, ha hả cười lớn.
Nhưng mà, nằm ngoài dự liệu của người khác, đèn xanh biến mất, trong thiên địa truyền tới tiếng chuông ngân vang, xưa xưa và trong trẻo.
Thạch Hạo đi về trước, tiến tới cửa ải cuối cùng, áp chế tất cả mọi người, không một ai biết nói gì.
Nơi đó tối tăm, đi kèm là từng làn sương mù thần bí, lúc này đã không còn cách nào nhìn rõ được hình dáng của Thạch Hạo, bóng lưng ấy đã trở thành một hình nét mà thôi.
"Chúng ta tới chậm rồi sao, đã bỏ qua việc trọng đại, ngay cả hình dáng kia cũng không thấy được." Có cô gái khuynh thành tựa như bước ra từ tranh mở miệng, mang theo vẻ tiếc nuối.
Đây lại là mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc, có tới hai người xuất hiện cùng một chỗ, ai nấy đều mang vẻ kinh ngạc nhìn lên đài cao, không hề nghĩ rằng người kia lại đạt tới mức ấy.
Cho tới mấy vị kỳ tài cũng lộ vẻ nghiêm túc, giữ sự im lặng.
"Còn lại cửa cuối cùng, hắn có thể qua không?"
Tới lúc này thì mọi người chợt tỉnh giấc, ai nấy cũng hồi hộp chờ mong, phải chứng kiến kết quả cuối cùng.
Nơi đó xuất hiện một cánh cửa bằng xương, bên trong tràn ra hỗn độn, ngập tràn khí tức thần bí.
"Bước vào cánh cửa này, lúc đó sẽ đối mặt với trời, nếu không chịu nổi, hình thần đều diệt."
Bên trên cánh cửa bằng xương xuất hiện một hàng chữ vô cùng rực rỡ, khiến tất cả mọi người đều run trong lòng, âm thầm so sánh nếu đổi là bản thân mình thì có dám tiến vào không?
Thạch Hạo cơ bản chưa hề do dự chút nào, cứ thế tiến vào trong, két quả... cửa xương đổ nát, chớp mắt đã diệt vong.
"Đạo tâm kiên định, qua." Thanh âm to lớn vang lên, đang than nhẹ, cũng như thấy đáng tiếc rằng hắn đã vượt ải thành công.
Chuyện này... mọi người cảnh giác, tám cửa ải đầu đủ để ngăn cản tất cả mọi người, cửa ải cuối cùng thì cũng chỉ là suy tính xem niềm tin của một người có đủ kiên định hay không mà thôi, nói dễ thì dễ mà khó cũng quá khó.
Nếu như chần chờ thì tự nhiên thất bại, hoài nghi bản thân mình, thì còn có đường gì để mà đi nữa.
Mọi người khiếp sợ, có người thành công rồi, vượt qua thang trời, phá tan lịch sử phủi đầy bụi này!
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh!
"Cầu thang đâu, ở nơi nào, sao còn chưa thấy, cứ vậy thôi sao?"
Mọi người đang kinh ngạc thì một âm thanh đột ngột vang lên, chính là Thạch Hạo, lời nói này đã phá tan yên tĩnh, khiến mọi người trợn trừng, tên này... quá hùng hổ mà!
"Vượt ải như thế, có được tắm cùng mười mỹ nhân không?" Sau đó, lời lầm bẩm này lại làm bùng nổ nơi đây.
Ầm, mọi người nhao nhao lên.
Dù là mấy mỹ nhân trên bảng tuyệt sắc cũng có người nhếch miệng, có người nổi gân xanh đầy trán, còn có người tức giận!