Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 779 : Hóa trang diễn kịch
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thân thể của Vân Hi khẽ run nhìn Hoang, nhìn Thạch Hạo của hạ giới, hắn còn chưa tới mười tám thế nhưng đã có thể ngạo thị sơ đại của thượng giới.
"Mau xuất thủ giết hắn!" Có thần linh âm thầm truyền âm.
Sau cùng, Vân Hi ổn định lại tinh thần, nàng cất bước trên bầu trời đi tới ngọn núi đối diện, tiếp cận lấy Thạch Hạo.
"Ồ, thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc muốn xuất chiến à?" Mọi người kinh ngạc, đã tới nước này, Hoàng tộc của ngày xưa vẫn chưa từ bỏ ư?
Việc thành ra vậy, tất cả mọi người đều tin chắc, người trẻ tuổi ở thượng giới có thể đứng ngang hàng với Thạch Hạo không nhiều, hiển nhiên những người kiệt xuất của Thiên Nhân tộc không nằm trong số này.
"Cô gái này rất đẹp, cứ như là tiên tử bước ra từ tranh vậy!" Rất nhiều người thán phục, Vân Hi quả thật quá đẹp, làn da trắng mịn, mắt như bảo thạch, vóc người với đường cong hút hồn, áo tím tung bay, có thể gọi là giai nhân tuyệt thế.
"Nàng là minh châu của Thiên Nhân tộc và cũng đã dung hợp Thiên Mệnh thạch, địa vị rất cao." Có người nhận ra.
Làn da của Vân Hi trắng bóng ngẩng đầu nhìn ngọn núi đối diện, thiếu niên kia lại quá bình tĩnh, tay nâng Thiên Mệnh thạch, ánh sáng đầy trời, thánh huy ngút ngàn, cứ như là thần chủ vậy.
Tâm tình của nàng phức tạp, cũng từng đối địch, cũng từng đồng sinh cộng tử, cũng từng đồng hành một đoạn đường dài, nhưng nay lại thành ra vầy.
"Đừng nên tới quá gần!" Có người Thiên Nhân tộc truyền âm nhắc nhở nàng.
Rất rõ ràng, Vân Hi không phải là đối thủ của Hoang, chỉ có thể lợi dụng sự gút mắc giữa hai người để làm đối phương phân tâm, đứng ở khoảng cách an toàn rồi đột ngột dùng pháp khí Thiên Thần mới có thể phát động một đòn trí mạng được.
Vị thần của Thiên Nhân tộc căn dặn, đồng thời lúc nào cũng có thể ra tay.
"Nàng là...." Phượng Vũ mắt lộ thần quang nhìn về giữa trường rồi nhìn về phía Thiên Nhân tộc, nói: "Hoang nguy rồi, dù thế nào thì Thiên Nhân tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."
Mi tâm của Thanh Y phát sáng, một chùm lửa nhảy nhót vô cùng rạng ngời, áo trắng không dính chút bụi trần, bản thân kỳ ảo mà xuất thế, khẽ nói: "Ta tin chắc hắn sẽ không có chuyện gì đâu, mạng của hắn rất lớn."
"Ngươi muốn ra tay giúp hắn à?" Phượng Vũ nhìn mi tâm của Thanh Y, biết đó là cổ hỏa Thanh Nguyệt diễm, là một trong những mồi lửa quý báu nhất thế gian.
Trong hư không, Vân Hi thở dài, thân thể thướt tha, chân sen khẽ nhích, áo tím phát sáng cứ như mây khói hiện lên, cả người trông rất mờ ảo.
Hàng mi cau lại, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm Thạch Hạo, môi anh đào đỏ tươi mấp máy mấy lần thế nhưng cũng không cách nào nói được.
Giờ gặp lại, còn biết nói gì đây?
Đối diện, Thạch Hạo vô cùng bình tĩnh, vô cùng thản nhiên, hắn không thẹn với lương tâm, cùng tới từ hạ giới nên hắn đã làm được cái gọi là giúp đỡ hết mình.
Ở Thiên Chi Thành, Vân Hi không có năng lực giải quyết, không thể quyết đoán chỉ biết bị Thiên Thần dẫn đi bế quan, không cách nào giải cứu hắn được, vì thế hắn cũng không có oán giận gì nàng.
Nhưng giờ hai bên đối lập, nếu như đối phương xuất thủ thì sẽ hoàn toàn khác, Thạch Hạo sẽ không lưu tình.
Vân Hi cảm giác được vẻ nóng rực, ánh mắt của đối phương khiến bản thân nàng nóng lên, lập tức bước chân dừng lại, vẻ thất thần hiện ra cũng có chút khó chịu nhìn về trước.
Hai người vẫn không nói gì, thế nhưng Vân Hi đã dừng lại, không tiến lên nữa.
Phía sau, vị thần của Thiên Nhân tộc gật đầu, vẫn trong khoảng cách an toàn, đây cũng coi như là một thử thách cho Vân Hi, thử xem tâm tính của nàng có dành cho tộc nhân hay không.
Nơi đây yên tĩnh, Thạch Hạo không nói lời nào.
Vân Hi thì thần sắc phức tạp, chuyện xưa hiện lên, tiếng nói quen thuộc hiện lên, vẻ ngỗ ngược và dây dưa của ngày xưa hiện lên, bảo vệ một đường hiện lên, tới giờ gặp lại chỉ biết nhìn nhau mà thôi.
Sau cùng, nàng thu lại vẻ phiền muộn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt dần dần có thần, ánh sáng rực rỡ.
Nàng ra tay dứt khoát, vận dụng bảo cụ.
Keeng!
Thạch Hạo không chút suy nghĩ, lấy ra một phù triện đỏ đậm như máu ném thẳng về phía bọn họ, lập tức hư không nổ tung!
Tiếng vang rung trời, làn khói đỏ thẫm tỏa ra bao phủ hơn nửa bầu trời, vô cùng kinh khủng, pháp lực tựa như đại dương cuộn trào đầy dữ dội.
Đây là phù triện mà Thạch Hạo đã đạt được từ Vũ Luân - một trong Lục kiệt, hiện giờ lấy ra sử dụng.
Vũ Luân có thân phận đặc thù, cũng không phải vì là Lục kiệt mà vì hắn là đời sau của một vị Thiên Thần nào đó và rất được nuông chiều nên mới được ban tặng thần phù hi thế như vầy.
Dù là tộc nhân cũng không có mấy người biết được trên người hắn lại có thứ này, càng không biết lại rơi vào trong tay Thạch Hạo.
Hiện giờ thần phù nổ tung khiến năm đại Chân Thần sợ hãi, nhanh chóng lùi về sau.
Bọn họ từng nắm đại sát khí phóng tới nhưng dưới sự bùng phát của thần phù thì đều bị hủy cả, những bí bảo kia nổ nát hóa thành mảnh vỡ.
Đồng thời, có hai người bị ánh sáng của phù triện quét trúng, một trong hai người hình thần đều diệt không cách nào chịu nổi oai phong của Thiên Thần, còn một người thì bị trọng thương bay vụt ra sau, cả người đều là máu.
Ba người còn lại phản ứng rất nhanh nên tránh được một kiếp.
"Bụp!"
Chuyện tình khiến cả Thiên Nhân tộc rách mí mắt lại phát sinh, cánh thần lôi điện sau lưng Thạch Hạo chấn động, hắn vụt tới chém lìa đầu lâu của tên Chân Thần bị thương nặng kia, đánh tan nguyên thần của hắn.
"A..." Một đám người phát điên, tức giận hét lớn.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, bốn đại cao thủ Thần Hỏa cảnh bị Thạch Hạo giết chết, hai vị Chân Thần cũng ôm hận chết không nhắm mắt.
Kết quả này, đừng nói là Thiên Nhân tộc dù là tu sĩ các giáo cũng điên cuồng theo, chuyện này... quá khó tin, không ngờ lại thành ra như vầy!
Miễn dịch pháp lực đã sắp hết, Thạch Hạo quyết đoán lùi về sau, thu hồi các pháp khí rồi bảo vệ bản thân, hạ xuống trước sơn môn Đạo tràng Chí Tôn.
Kết quả của trận chiến này quá mức huy hoàng, đè ép tất cả sinh linh!
Tại sao lại như thế? Rất nhiều người khiếp sợ, thiếu niên này quá yêu nghiệt mà!
"Ầm!"
Một lát sau, nơi xa truyền tới tiếng nổ vang rền, ánh sáng hừng hực bốc lên, một bóng người kinh khủng xuất hiện khiến toàn bộ trời đất đều run rẩy.
"Làm càn!"
Hiển nhiên, sinh linh đang tới đã cảm ứng được chuyện gì xảy ra ở nơi này nên vô cùng tức giận, âm thanh của hắn chấn động thiên địa.
"Thiên Thần!" Rất nhiều người run rẩy vì uy thế đáng sợ đó.
"Lão tổ!" Mọi người của Thiên Nhân tộc gọi lớn, hôm nay liên tiếp chiến bại khiến lòng bọn họ tựa như có ngọn lửa đang bốc cháy.
"Một con giun con dế nho nhỏ lại dám mạo phạm bộ tộc ta, hôm nay để xem ngươi trốn đi đâu!"
Còn cách rất xa thế nhưng bàn tay kia lại nhanh chóng dò tới, bàn tay này còn to lớn hơn cả dãy núi bao phủ cả vùng thế giới này, bao trùm về sơn môn của Đạo tràng Chí Tôn.
Sắc mặt của mọi người đều tái nhợt, thiên uy như vầy thì ai có thể chống lại?
Đột nhiên, bên trong Đạo tràng Chí Tôn cũng xuất hiện một bàn tay lớn phẩy mạnh, đồng thời kèm theo lời nói: "Dế con, ngươi dám đụng đệ tử ông à? Cút!"
Ai nấy cũng ngẩn người gần như là cho rằng mình nghe nhầm, ngươi kia lại nói Thiên Thần là dế con?
Chuyện tình ở phía sau càng khiến họ kinh ngạc, bàn tay kia sau khi phẩy mạnh thì đánh tan bàn tay đang đánh tới của vị Thiên Thần kia khiến nó nổ tung rồi biến mất.
Hơn nữa, nơi xa truyền tới tiếng nổ vang, quái vật khổng lồ kia bay ngược ra sau rồi nện mạnh xuống dãy núi bên dưới, có không ít ngọn núi bị đánh tan, hiển nhiên đó là thân thể của vị Thiên Thần kia!