Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 784 : Mở ra Tam thế đồng quan
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Hỏa châu, rộng lớn vô biên.
Nơi sâu trong thảo nguyên, hai thầy trò từ trên trời hạ xuống.
"Bình tĩnh, tuyệt đối không được làm bậy." Thạch Hạo rất sợ lão kích động rồi mở toang quan tài đồng kia, lúc đó nguy hiểm khó mà lường được.
"Dẫn đường!" Tề Đạo Lâm nói ngắn gọn, thần sắc nghiêm túc, một thân đạo bào vàng óng bay phần phật, Bát Cửu thiên công tự động vận chuyển.
Hai người cứ như tên rời cung, cũng không có tiến sâu vào trong lòng đất mà chớp mắt đã biến vào trong bóng tối vô biên kia, bọn họ sử dụng pháp môn hành Thổ từ từ chìm xuống duới.
Dưới lòng đất yên tĩnh không chút tiếng động, mênh mông vô cùng, đây chính là hang lớn mà Thạch Hạo đã đào sau khi đưa Tam thế đồng quan xuống đây, nơi đây cách mặt đất cũng không biết bao nhiêu vạn dặm, đưa tay ra không hề thấy năm ngón tay.
Vừa mới lại gần thì mạnh như Tề Đạo Lâm cũng dựng thẳng lông tóc, bộ đạo bào phần phật bùng phát ra thần quang óng ánh.
Xung quanh lão hình thành nên tràng vực vô hình bao phủ Thạch Hạo ở bên trong, lão nhìn chằm chằm về trước.
Thế giới dưới lòng đất được chiếu sáng, nơi đó có chín bộ khung xương lấp lánh nằm ngang trong lớp đất, còn có một quan tài đồng khổng lồ đầy rỉ yên lặng không chút tiếng động nào.
"Đúng là... Tam thế đồng quan!" Tề Đạo Lâm run rẩy đưa tay ra, từng bước tiến về trước, lão muốn lại gần xoa lên trên, mặt mày vô cùng kích động.
"Cẩn thận!" Thạch Hạo nhắc nhở, trong lòng rối loạn, lần này sẽ không phải là hại vị đạo chủ này chứ.
Tề Đạo Lâm dừng nơi này, phù văn dày đặc chiếu sáng cả thế giới dưới lòng đất này, tất cả đều sáng trưng thấy rõ hoàn toàn.
Chín bộ long cốt trắng tinh, quan tài đồng thì cổ xưa nặng nề, mang dáng vẻ của năm tháng tang thương, hai thứ nối liền với nhau hình thành nên một hình ảnh kỳ lạ.
Như có như không, tựa như âm thanh thờ cúng cổ đại văng vẳng thế nhưng lại có tiếng giết chóc vô biên như biển gầm đánh tới.
Thạch Hạo kinh ngạc, lúc trước khi mà hắn tới thì không hề có tình cảnh như thế này, hiện tại vẫn chưa tiếp xúc quan tài đồng kia thì làm sao lại có dị tượng bực này chứ?
"Người khác nhau thì cảnh sẽ khác nhau." Tề Đạo Lâm nói, tuy nỗi lòng lão bất ổn thế nhưng cũng không có kích động tới mức mất đi lý trí, đạo hạnh cao thâm như lão thì cũng không thể nào phạm phải sai lầm sơ đẳng này.
Lão là hoảng sợ, là đang sợ hãi, là đang tuyệt vọng, đây có ý gì?
Tề Đạo Lâm lạnh từ đầu tới chân, vị chí tôn này tuy rằng chỉ giúp mình trúc cơ, cũng chưa từng lưu lại pháp môn tuyệt thế nào thế nhưng trước giờ vẫn là người quan trọng nhất trong lòng lão, cũng chính là thần thoại vô địch trong mắt lão. Nhưng hiện giờ, dù là lão Chí tôn này cũng phải phát run, chuyện này... không thể nào tưởng tượng được!
Lão không ngừng rút lui, đỉnh đầu chảy máu, rời xa quan tài đồng rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, yên lặng suy nghĩ.
"Có lẽ chỉ có thể tóm lấy vị tồn tại cổ xưa vẫn đang ngủ say từ thái cổ của Tiên điện kia thì mới có thể biết toàn bộ." Thạch Hạo cau màu nói.
Bởi vì, lão Chí tôn từng chiến một trận cuối cùng với Tiên điện, có thể nói ra những chuyện gì đó, chỉ là giáo này chưa từng tiết lộ.
Rất lâu sau, Tề Đạo Lâm mở mắt đồng thời thương thế cũng khá hơn một chút, lần nữa vận chuyển Bát Cửu thiên công, nói: "Thử một lần cuối cùng."
"Ầm!"
Chín long cốt phát sáng, quan tài đồng cứ như thái dương màu vàng vô cùng sáng rực, chiếu rọi hào quang bất hủ óng ánh gần như là trong suốt!
Ầm!
Tề Đạo Lâm bị chấn tới mức rút lui, từng bước phun máu thế nhưng quan tài đồng kia lại xảy ra dị biến, nó tự động mở nắp quan tài kia ra tới một nửa.
Không chỉ có Thạch Hạo trợn tròng mà cả Tề Đạo Lâm cũng đơ người, lão chỉ muốn thử nghiệm thêm một lần nữa thế nhưng lại dẫn tới biến hóa này, thật sự đã thành công mở ra quan tài rồi sao.
Mưa ánh sáng chiếu rọi, thánh khiết hoàn mỹ từ trong quan tài kia chiếu ra.
Đột nhiên, một bóng người lao ra đứng giữa không trung!
Đừng nói là Thạch Hạo đến cả như Tề Đạo Lâm cũng nổi hết cả da gà, hơi lạnh bốc lên, da đầu tê dại, việc này quá đột ngột, là một sự thay đổi đầy kinh sợ.
Quan tài đồng yên lặng từ vạn cổ, nhưng nay lại lao ra một bóng người!
Hào quang vạn sợi soi sáng cổ kim, viết nên bất hủ, người này cứ như đứng ngạo nghễ ở trên dòng sông thời gian vậy.