Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 786 : Lửa chính là gương

Ngày đăng: 01:20 19/04/20


Đây là lửa gì? Thần kinh mạnh mẽ như Thạch Hạo mà lúc này cũng có chút bối rối.



Ngọn lửa này quá kỳ lạ, ánh lửa thì ôn hòa và bề mặt thì không ngừng biến hóa, từng ký hiệu bên trong ngọn lửa như được đúc từ kim loại, ánh sáng rực rỡ nhảy múa tựa như có cảm giác gì đó..



"Lại bắt đầu rồi!" Con ngươi Thạch Hạo như lưỡi dao, hồi hộp nhìn chằm chằm.



Sự biến hóa của nó càng lúc càng rõ ràng, chân thực, thậm chí có khí tức sinh mệnh.



Lúc này đốm lửa lại hóa thành một cây cổ thụ, thân cây như một Cầu Long* uốn thẳng lên trời, từng cành buông xuống tựa như xích thần trật tự vang lên ào ào.



* Cầu long: rồng có sừng.



"Rất giống Liễu Thần!"



Sau đó là bảo thuật Lôi Đế với tia chớp dày đặc ngưng tụ thành hình người đứng ngạo nghễ trời trên trời xanh, suy diễn pháp môn bất diệt muôn đời, vô cùng thần bí.



"Thì ra là như vậy!"



Trong lòng Thạch Hạo run bần bật, đốm lửa này vẫn chưa biểu diễn bảo thuật cụ thể, chỉ là đang suy diễn sau đó thể hiện ra một loại ý cảnh siêu thoát nào đó khuấy động đến tâm thần hắn.



Nó tựa như một chiếc gương phản chiếu pháp môn vô thượng!



Trong nháy mắt Thạch Hạo phảng phất thấy được chỗ thiếu sót của bản thân, nhìn chằm chằm pháp và Đạo mà đốm lửa này "phản chiếu", phát hiện ra những thiếu hụt trong pháp và Đạo của mình.



"Lấy lửa làm gương!" Con mắt Thạch Hạo sáng rực.



Hắn tĩnh tâm lại rồi nhìn những pháp và Đạo kia, quan sát đốm lửa diễn dịch đang diễn dịch và đối chiếu với bản thân, quan sát nhược điểm con đường của bản thân.



"Nếu cứ như thế này, mặc dù ta không phải là Lôi Đế, Côn Bằng thì có thể sẽ có một ngày thể hiện ra sức chiến đấu mạnh nhất mà chỉ bọn họ mới có thể phát huy ra hay không?"



Bất kỳ một bảo thuật nào thì người sáng tạo ra mới có thể phát huy đến mức mạnh nhất, bởi vì đó là thứ thích hợp nhất với bọn họ, người sau rất khó phù hợp đến hoàn mỹ.



Gió mạnh đập vào mặt, thế giới dưới lòng đất run run, Tề Đạo Lâm đã trở lại, không những triển khai Bát Cửu thiên công mà còn vận chuyển một cái pháp luân lao thẳng xuống nơi này.



Một luồng khí nóng khó tả khiến người ta cảm thấy đau nhức phủ xuống toàn thân, cả máu thịt và linh hồn đều sắp bị đốt thành tro tàn.



Nơi đây trở nên nóng rực, hai mắt Thạch Hạo đau nhói, thần niệm như bị thiên đao chém trúng suýt chút bất tỉnh, giống như rơi vào trong luyện ngục tàn khốc nhất lịch sử.



Hắn kêu to không tốt, đốm lửa này đang muốn phát uy, vì thế có thể khiến Thạch Hạo gặp nạn.



Bất quá, hư vô và tăm tối muôn đời như dự đoán cũng không đến, hắn vẫn còn sống, vẫn còn đứng đó nhưng đốm lửa kia đã biến mất, hắn giang hai tay thì thấy vẫn chưa bị thương tích gì.



"Thật lợi hại, đốm lửa này đủ để thiêu chết nhân vật cấm kỵ vô thượng." Thần sắc Tề Đạo Lâm phức tạp, nghi ngờ tìm kiếm không thôi.


Nhị ngốc tử nở nụ cười đầy giả dối, chủ động làm quen rồi chúc rượu, sau cùng bị con thỏ nhỏ duỗi chân, bịch một tiếng, đạp hắn bắn lên tận tầng mây.



"Ta #¥%... Lực chân của con thỏ này sao mạnh dữ vậy nè!" Nhị ngốc tử nhe răng, nếu không phải tiến vào Thần Hỏa cảnh từ lâu thì chắc đã bị đạp cho trợn trắng mắt.



Tên mập Tào Vũ Sinh vô cùng thông cảm về vấn đề này, nói rất đồng tình: "Lúc rảnh rỗi thì nàng hay chạy lên núi của Kim Sí Đại Bằng dạo chơi, thế nhưng mỗi ngày đều đạp bay Kim Sí Đại Bằng, chính vì thế dù là Bằng chủ cũng thấy khó chịu nên tự mình đến cửa tìm tộc trưởng tộc Thái âm Ngọc thỏ."



"Nói lung tung gì đó hả, hàng năm ta chỉ đi có mấy tháng mà, chỉ ngồi đợi chim Bằng tới chớ bộ." Tiểu cô nương sửa lại.



"Tiên sư nó, biến thái!" Nhị ngốc tử phát hiện, không thể đối xử tên mập và cô gái nhỏ tròn trịa có cặp mắt đỏ này như người bình thường được.



"Đúng rồi, ngươi quá nổi tiếng rồi đó nghe, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt Tề Đạo chủ đã buông lời, tất cả Tôn giả và cường giả Thần Hỏa cảnh đều có thể tới khiêu chiến, việc này khiến không ít người chộn rộn."



"Còn có ai dám đến?"



Mấy người vừa uống rượu vừa tán gẫu vui vẻ nên nhắc tới vấn đề này.



"Sẽ có kẻ tàn nhẫn, theo ta được biết, khả năng có người đã cầm đại sát khí ra ngoài, ngoài ra chắc còn có thể có sơ đại Thần Hỏa cảnh nữa." Tên mập nói.



Thạch Hạo biến sắc, sơ đại Thần Hỏa cảnh ở đời này rất ít, bởi vì tất cả mọi người đều đang liều mạng áp chế cảnh giới để chờ vận may lớn của đại quyết chiến ba ngàn châu.



"Thật không biết xấu hổ mà." Nhị Ngốc Tử nói, vẻ mặt nghiêm túc.



"Không sao, trăm sông tụ biển sắp bắt đầu rồi, chờ ta đi tham chiến, lần nữa trở về nói không chừng đã là Thần Hỏa cảnh rồi." Thạch Hạo cười nói.



"Cẩn thận một chút đi, quả thật có kẻ hung tàn đến đó."



"Thật sao?" Thạch Hạo nghe vậy hơi động.



"Truyền nhân Tiên điện đến rồi, còn có thánh nữ Bổ Thiên giáo kia nữa." Tên mập nhìn Thạch Hạo nói rất thần bí.



Thạch Hạo quay đầu lại, nói: "Tin tức của ngươi cũng rất nhanh nhạy nhen."



"Chỉ là trùng hợp nhìn thấy mà thôi, mấy ngày gần đây không ít người đến Thư viện Thiên Tiên, đều là tu sĩ các giáo vì khiếp sợ hung uy của Tề Đạo chủ nên không ai dám lập tức xông tới đây mà tạm thời tới Thư viện Thiên Tiên. Truyền nhân Tiên điện và thánh nữ Bổ Thiên giáo Nguyệt Thiền tựa hồ có hứng thú rất lớn với một thiếu nữ tên là Thanh Y nào đó." Tên mập dáo dác nói.



"Tên mập đáng chết, ngươi biết cũng không ít đó." Thạch Hạo thất kinh, cảm giác tên mập này tựa hồ đã nhìn ra vấn đề chủ và thứ thân của Nguyệt Thiền.



"Ta cũng nghe nói, truyền nhân Tiên điện đã xuất hiện ở Thư viện Thiên Tiên, muốn tự mình dẫn đi một nữ đệ tử trong vhư viện." Nhị Ngốc Tử nói, hắn cũng đi qua nơi đó, là từ thư viện chạy đến chỗ này.



"Muốn chết!" Thạch Hạo đứng phắt lên, hắn giờ mới hiểu được vì sao hai ngày nay cũng không thấy Thanh Y xuất hiện, nguyên lai là bị người chặn lại bên trong thư viện.



"Này, ngươi muốn đi làm gì, đánh giết truyền nhân Tiên điện sao?" Con thỏ nhỏ hưng phấn nhảy lên.



"Đi Thư viện Thiên tiên!" Thạch Hạo nói rồi bay ra ngoài trước tiên.