Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 789 : Một mạch Chí tôn
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
"Một đạo thống rác rưởi, một truyền thừa mục nát, bị Tiên điện ta tiêu diệt rất nhiều năm mà cũng dám nói khoác không biết ngượng như vậy à."
Âm thanh của truyền nhân Tiên điện trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ vô tình nhìn Thạch Hạo, cánh tay phải vung lên, lòng bàn tay phát sáng, một thanh thần kiếm đỏ đậm xuất hiện vang lên một tiếng keng.
Lời nói của hắn cay nghiệt, đủ khiến truyền nhân của đạo thống bị hủy bào đó sẽ nổi giận đùng đùng.
Mặc dù Thạch Hạo chỉ là "thay đổi giữa chừng", mới trở thành đệ tử của Đạo tràng Chí tôn, khi nghe mấy lời nói này cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn nhìn kỹ phía trước rồi nói: "Tiên điện thật là uy phong nhen, nhưng vì sao truyền nhân chính thống như ngươi lại vẫn bị tên đệ tử của đạo tràng sa sút này như ta chém qua vậy?"
"Xoẹt!"
Một luồng thần quang đỏ đậm vọt lên, ánh kiếm sắc bén, truyền nhân Tiên điện cầm trong tay thanh thần kiếm tỏa ra ánh đỏ giết tới, lời của Thạch Hạo khiến hắn đau nhói.
Từ khi hắn xuất thế thì đã được xưng là bất bại, được khen là một trong những thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ nhất đời này trong ba ngàn châu ở thượng giới!
Nhưng khi ở bí cảnh Nguyên Thiên hắn lại nếm phải một thất bại, đây là một vết nhơ, cho dù đời này hắn huy hoàng đến đâu, đạt đến độ cao cỡ nào thì khi nói đến trận chiến ấy đều mất hết ánh sáng.
"Răng rắc!"
Thạch Hạo trấn định và thong dong, giơ tay điểm ra, một tia chớp to lớn bay tới đập vào trên thanh kiếm đỏ này, cốt văn hai bên đều sôi trào.
Một tiếng phượng hót vang lên, bảo kiếm đỏ đậm trong tay truyền nhân Tiên điện phát sáng, đây cũng không phải thực thể mà chính là kiếm thai hữu hình được Hoàng vũ kiếm dực ngưng tụ thành.
Thứ này sắc bén tuyệt thế!
Hoàng vũ kiếm dực được xưng có thể chém vạn vật, thần kiếm do loại bảo thuật này hóa hình ra thì sao có thể tầm thường, chém giết người cùng cấp không nói giống như thái ra nhưng cũng không kém nhiều.
Chỉ là mọi việc đều có ngoại lệ, Thạch Hạo hiển nhiên không phải là "món ăn" bị người xào nấu!
"Cheng!"
Hắn khoát tay, lòng bàn tay dâng lên ánh điện, một tấm phù văn cổ xưa hiện lên và phát sáng, sau đó hóa thành một thanh chiến mâu hoàng kim, đây là mâu Thiểm điện!
Bảo thuật Lôi Đế được xưng là một trong những thần thông mạnh nhất thế gian, có thể nào yếu hơn thứ khác?
Mặc dù truyền thừa của Tiên điện có quan hệ với Tiên, được xưng là bảo thuật cấm kỵ thì bí pháp Lôi Đế vẫn có thể chống cự, cả hai bùng nổ ra ánh sáng chói lọi nhất tựa như lửa thần đang thiêu đốt.
"Giết!"
Truyền nhân Tiên điện gào thét, hai bên thân thể xuất hiện từng cọng hoàng vũ* đỏ đậm như máu hóa thành cánh chim, mà bảo kiếm đỏ thẫm trong tay thì càng kéo theo ráng đỏ ngập trời chém thẳng vào Thạch Hạo.
*hoàng vũ: lông phượng hoàng.
Ánh mắt Thạch Hạo sâu lắng, khí thế tăng vọt, được vô số lôi điện quấn quanh, mâu Thiểm điện trong tay cực kỳ chói mắt, lấp lóe hoa văn cổ xưa và phức tạp nhất.
"Keeng!"
Hắn vung mâu về phía trước, cán mâu màu vàng chặn lại lưỡi kiếm, nơi này đầu tiên là phát ra một tiếng kim loại rung cực kỳ chói tai, sau đó lại như sấm nổ vang vọng không ngừng.
Trong mắt truyền nhân Tiên điện lạnh lẽo, một tiếng "vèo" vang lên, thần kiếm mạnh mẽ chém thẳng xuống cán dài của chiến mâu màu vàng, sau đó mũi kiếm càng cực tốc đâm về phía trước.
Tàn nhẫn, chuẩn, độc!
Đương nhiên đây cũng không phải chỉ là công kích của binh khí mà còn kèm theo ký hiệu dày đặc, nhanh chóng lan tràn khắp nơi đây.
Thạch Hạo bình tĩnh, giơ chiến mâu màu vàng lên, bùng nổ ra thần lực mà người ngoài rất khó tưởng tượng, chấn vỡ kiếm đỏ thẫm, truyền nhân Tiên điện bị chấn động khiến cánh tay đau nhức, sau đó tê dại đi.
Hơn nữa, kiếm ý đang cuộn trào mãnh liệt muốn đâm vào trong đầu hắn, chém nguyên thần của hắn.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng rực rỡ bọc lấy hắn, đưa truyền nhân Tiên điện lướt ngang ra ngoài né qua tai nạn cuối cùng.
Thạch Hạo giận dữ nói: "Ai can thiệp trận đánh của ta và hắn?"
Sắp giết được rồi lại bị người bên trong cản trở, phá hoại chiến cuộc.
"Người trẻ tuổi nóng nảy kêu gào cái gì, tính tính nóng nảy, thiếu hụt tu dưỡng tâm thần." Một lão bộc xuất hiện, thân thể hiện lên ánh sáng óng ánh, đứng ở đó nhìn hắn lạnh lùng.
Thạch Hạo biết rõ trước kia có người giúp đỡ truyền nhân Tiên điện, người trong bóng tối muốn hại hắn chắc chắn cũng là lão bộc này, lúc này mắng: "Lão già khốn nạn, ông còn mặt mũi sao, muốn thay chủ của ông ra tay hả?"
Hắn cũng không ngán, nếu cường giả của Thư viện Thiên Tiên mặc kệ thì hắn sẽ sử dụng Phá giới phù rời đi.
"Quá trẻ khí thịnh, như vậy không tốt, dễ dàng chết yểu." Lão bộc Tiên điện tỏa ra hàn ý ánh mắt âm u lạnh nhạt nói: "Ngươi không biết đại nhân nhà ta đang nhường ngươi sao, còn không biết điều xuống tay độc ác như vậy."
"Không biết xấu hổ, rõ ràng là người Tiên điện thua, còn chống chế như vậy." Thỏ nhỏ kêu lên, tóc trắng nhu thuận, đôi mắt như hồng bảo ngọc trợn tròn thở phì phò.
"Chính xác, ông có ý gì thế hả." Nhị ngốc tử cũng nói.
"Rõ ràng thua." Tên mập cũng lẩm bẩm.
Lão bộc cười nhạt không để ý đến mà nhìn về Thạch Hạo nói: "Đại nhân nhà ta chỉ xuất ra thứ thân mà thôi, nếu là chủ thân của hắn giá lâm ngươi có thể ngăn cản sao? Nếu là chân thân xuất hiện thì giết ngươi dễ như trở bàn tay! Ngươi không biết, không hiểu không cảm ơn mà còn mơ tưởng đối địch với đại nhân nhà ta."
"Lão già chẳng biết xấu hổ, ông còn chút mặt mũi nào sao, dù chủ nhân ông lại đây thì ta cũng giết như thường." Thạch Hạo tức giận quát.
"Ngươi phải biết, ngay cả Cung điện Chí Tôn đều bị diệt, không phải đối thủ của Tiên điện ta. Chỉ là Đạo tràng Chí Tôn vẫn nên biết điều một chút đi, nếu không đời này chắc chắn sẽ hoàn toàn tàn héo, vĩnh viễn xoá tên." Lão bộc lạnh nhạt nói.
Hơn nữa hắn tỏa ra một luồng uy thế vô hình bức ép muốn làm xấu mặt Thạch Hạo.
Đương nhiên hắn không dám giết Thạch Hạo, bởi vì biết Tề Đạo Lâm là người điên, hắn nếu như dám không để ý quy củ, Tiên điện sau này đoán chừng muốn thiếu hụt hai ba thế hệ.
Cùng lúc đó hắn mượn chiến kích hư không của truyền nhân Tiên điện, đánh nứt hư không muốn dẫn người đi lập tức, không muốn ở lâu.
"Một tên nô tài mà thôi, cũng dám giả dạng cao nhân trước mặt một mạch Chí tôn, không biết xấu hổ, chẳng có chút mặt mũi gì! Lại còn âm thầm gian lận với đệ tử của ta, không sợ ta lập tức giết ba thế hệ Tiên điện ngươi sao?"
Hư không nứt ra hoàn toàn mơ hồ, một bàn tay lớn thò ra, bịch, bắt lấy lão bộc kia khiến hắn sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, thân thể co giật.
Tất cả mọi người đều chấn động, hiển nhiên là Tề Đạo Lâm đã đến, cách không ra tay.
Trong thời gian ngắn như vậy mà đã xảy ra một loạt biến cố, không ai nghĩ tới ngay cả vị này cũng bị kinh động đi ra.
Pháp lực của lão bộc Tiên điện thâm hậu, đã sắp chạm tới lĩnh vực Thiên Thần thế nhưng hiện tại lại như gà con, bị bàn tay lớn màu vàng đất kia bắt lấy, bị uy thế khủng bố làm cho run rẩy kinh hãi.
"Tề Đạo chủ... chuyện này... là hiểu lầm, ta... chỉ là muốn mang đi truyền nhân Tiên điện." Hắn kêu to,
"Hiểu lầm cái đếch!" Tề Đạo Lâm hừ lạnh, bàn tay lớn kia chậm rãi khép lại, đồng thời có âm thanh lạnh lùng tiếp tục truyền ra, nói: "Chỉ một tên nô tài như ngươi mà cũng xứng à!"
"Phụt!"
Máu tươi lóe lên, tất cả mọi người đều rung động, một cường giả gần đến Thiên Thần cảnh lại bị một bàn tay lớn bóp nát, tựa như bóp chết một con kiến.
"Một nô bộc của Tiên điện mà cũng dám dài tay, dám sủa vào một mạch Chí tôn ta, điếc không sợ súng!" Tề Đạo Lâm nói, âm thanh cực kỳ lớn, chấn động thiên địa