Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 811 : Chí Tôn dịch
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Vù" một tiếng, mỏ chim, vảy, răng thú... đều tái hiện lại rồi vòng thành một chuỗi bay tán loạn trong hư không, ánh sáng thần thánh lan tỏa chiếu về phía Thạch Hạo.
"Hả?" Không chỉ mình Thạch Hạo ngẩn ra mà những người khác cũng thất kinh, chẳng lẽ... Lục Quan Vương lại tự mình tới đây?!
Rất nhanh, Thạch Hạo đã hiểu, vòng tay thần bí này đang thu lấy khí tức của hắn, ghi nhớ gợn sóng thần hồn của hắn, là muốn sau khi tiến vào Tiên cổ sẽ tuyệt sát hắn.
Những thần linh xem chiến cũng hiểu rõ tác dụng của vòng tay này, nếu như có thể giết chết đời sau tội huyết thì quá tốt, còn không sẽ ghi nhớ khí tức, một khi tiến vào Tiên cổ thì trong thời gian rất ngắn sẽ tìm ra hắn.
Thạch Hạo lạnh nhạt nhìn vòng tay kia, cũng chẳng hề e ngại nói: "Cút đi, sau khi tiến vào Tiên cổ ta ắt sẽ diệt ngươi!"
Ngông cuồng như thế, điệu bộ như vầy khiến rất nhiều người hóa đá, hoàn toàn không biết nói gì nữa, từ xưa tới nay, sinh linh ở Tôn giả cảnh có ai dám nói những câu như thế này?
Lại la lối hò hét, nói rằng tiến vào Tiên cổ sẽ giết Ninh Xuyên!
Đừng nói là mười mấy vạn Tôn giả, dù là Chân thần, Thiên Thần quan chiến cũng ngơ ngác, tên đời sau tội huyết này quá ngông nghênh, không sợ gì cả.
Đời này, Tiên cổ chính là thiên hạ của các quái thai cổ đại, đời sau tội huyết tuy rằng siêu phàm thế nhưng hắn sẽ có thực lực này?
"Nói chung lại, sẽ có ngày lộ ra nguyên hình, một khi tiến vào Tiên cổ thì chúng ta sẽ giương mắt nhìn ngươi sẽ "giải thoát" được ra sao!" Có vị thần lạnh giọng nói với địch ý rất lớn.
"Cánh hoa Tiên sẽ nở ra, sẽ nhìn thấy tận mắt ngươi phát uy hay là nằm rạp dưới chân của kẻ khác." Có không ít người thuộc các cổ giáo chịu phải tổn thất nặng nề sắc mặt đầy âm u.
Bên ngoài chiến trường xuất hiện một thiếu nữ, nàng vẫy vẫy tay, vòng tay kia vèo một tiếng, hóa thành một vệt sáng lao tới bàn tay của nàng, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
"Khoa trương cũng không ít." Thạch Hạo hừ lạnh chứ cũng không hề đuổi theo.
Hăn leo lên tế đàn tầng thứ tư, đồng thời tốc độ cũng không có chậm đi nhiều, vẫn là mỗi bước cứ như bay khiến cho những Tôn giả ở phía dưới cảm thấy vô lực, tên này quá mức yêu nghiệt mà.
Đây là thử thách à? Ai tới đây thì chẳng phải đi từng bước một leo lên, cứ như đang vác lấy cả một ngọn núi lớn, thế nhưng hắn lại cứ sải bước như thế, đả kích quá nhiều người, thách thức khả năng chịu đựng của những Tôn giả khác.
Xoẹt một tiếng, Thạch Hạo bật nhảy xông lên tầng thứ năm, ở đây hắn cảm nhận được áp lực, việc đi lại cũng chậm hơi một chút xíu.
Hắn kinh ngạc, ở bên trên đường núi quanh co này nhìn thấy có mấy bóng người đang gian nan cất bước, trong lúc hắn chiến đấu thì đã có mấy người sớm tới đây rồi.
Điều này chứng tỏ họ rất bất phàm, tuyệt đối là người tài ba trong đám Tôn giả của một châu!
Trên thực tế, chỉ cần leo lên tầng thứ ba thì đã mang ý nghĩa là đạt được tư cách rồi, bởi vì có thể trong vạn Tôn giả mà leo lên tới tầng này thì quả là giỏi lắm rồi.
Những người leo lên trước đều muốn nhìn xem thử tiềm lực của bản thân lớn bao nhiêu, muốn đoạt lấy chén đá ở tầng thứ chín hòng thu lấy Chí Tôn dịch.
Tầng thứ sáu, Thạch Hạo cảm thấy áp lực quả tăng mạnh, việc đi lại cũng nặng nề hơn nhiều thế nhưng vẫn khó mà cản được bước tiến của hắn.
Ở đây, hắn nhìn thấy hai người, một nam và một nữ, ai cũng đều mạnh cả thế nhưng lúc này đầu đã đầy mồ hôi, chịu phải áp lực cực lớn.
"Ầm!"
Mặt đất rung chuyển, hắn tựa như là một vị ma chủ đáp xuống mặt đất, tóc đen tung bay, ánh mắt như điện.
Lần này, thu hoạch rất lớn, toàn bộ đều đã chuẩn bị kỹ cả, chỉ còn chờ việc tiến vào khu vực rộng lớn không người kia nữa mà thôi.
Đột nhiên, Thạch Hạo cảm thấy nguy hiểm lạ thường, có việc không tốt sắp sửa xảy ra, thế nhưng xung quanh chỉ có một vài Tôn giả sau khi tế đàn rung chuyển bị rớt xuống, không cam lòng thất bại rời đi, có thể sẽ là bọn họ?
Hắn nhanh chóng lùi lại, muốn tách khỏi nơi này.
"Ầm!"
Từng vệt sáng phủ kín tới đây, chói mắt tới cực điểm, nguy hiểm tới mức khiến người khác sợ hãi.
Đây là một pháp luân đang hóa thành một màn ánh sáng phong tỏa lại phạm vi mười trượng trong không gian, bên trong không gian có hạn này lại có những bí bảo cấm kỵ đầy đáng sợ bay lượn.
Diệt Hồn châm, Trấn Hồn tháp, Tang Hồn chuông...
Phải tới mấy trăm cái, không gian nhỏ hẹp này trở nên chật ních, muốn tránh thì cũng tránh không thoát.
Thạch Hạo biến sắc, những thứ này đều là đại sát khí, có thể giết chết người trong Linh giới này, năm đó khi hắn ở trong Hư Thần giới thì cũng từng thử qua.
Những thứ này không thể nào đụng vào được, một khi dính vào cơ thể thì tinh thần sẽ suy kiệt, sau cùng sẽ tan vỡ, mà trong thế giới thực thì cũng sẽ chết đi.
Đáng sợ nhất chính là, những thứ này đều nổ tung trong không gian thu hẹp này, sợ còn lợi hại hơn rất nhiều so với những đồ vật cấm kỵ của Hư Thần giới kia nữa, tất cả đều bắn về phía hắn.
"Mở!"
Thạch Hạo hét lớn, cánh Côn bằng hiện ra, Luân Hồi quyền rung trời, bảo thuật Lôi đế ngang trời đan xem vào nhau, thánh quang chói mắt như là mặt trời nổ tung, không một ai biết trong này đang xảy ra chuyện gì.
Mãi tới một lúc sau thì tiếng nổ vang phát ra, pháp luân kia nổ tung, trận pháp mà giáo chủ vô thượng luyện chế đã bị phá tan, những đại sát khí bên trong đều hóa thành bột mịn.
Đầu tóc của Thạch Hạo rối tung thế nhưng trên người cũng chẳng hề có chút vết thương nào cả, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, bụp một tiếng, hắn chụp lấy vài tên Tôn gải đang muốn bỏ chạy kia, một lời chẳng nói cứ thế tìm lục soát ký ức của bọn họ.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn sáng rực, sát khí ngập trời.
Bụp bụp vài tiếng, hắn đánh nổ mấy tên này, sau đó là bay lên trời cao nhằm thẳng về phía những người đang xem chiến xa xa kia, hướng thẳng về những tên thần linh ấy.
Nơi đây bạo động, tất cả mọi người đều há hốc miệng, thiếu niên này quá hùng hổ, nơi này có Thiên Thần đấy, hắn lại dám giết tới như thế ư!
Đúng rồi, mọi người chợt tỉnh ngộ, ở đây Thiên Thần cũng phải bị hạn chế.
Đây quả thật là một tên nóng tính, tức giận là muốn giết thần, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, cặp mắt đăm đăm nhìn tất cả những việc phía trước.