Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 835 : Quang Minh thành

Ngày đăng: 01:21 19/04/20


Dịch: Ronkute

Biên: I_m_sorry



Vườn thuốc Tiên cổ thần bí, trồng rất nhiều loại thần thảo, còn có cả Trường Sinh dược!



Con mắt của Thạch Hạo lập tức sáng hoắc lên tựa như hai mặt trời nhỏ vậy, hắn vô cùng mong đợi.



Nhưng mà, câu sau của Hư Thiên thần đằng lại khiến hắn ủ rủ, nói rõ cho hắn biết, vườn cổ này rất khó tìm thấy, nó di chuyển trong hư không, cộng với dù là nhìn thấy cũng chưa chắc có thể đi vào được.



Bởi vì, dù là Thiên Thần đặt chân vào cũng phải chết!



Thạch Hạo thở dài, hiện giờ hắn vô cùng khát khao tiên dược, nếu không con đường phía sau rất khó tiến lên, nếu tiếp tục tiến hành thì hơn nửa sẽ "thân tử đạo tiêu", không có kết quả tốt nào.



Xem ra, còn phải tăng mạnh thực lực, hắn cảm thấy thời gian ở lại trong Tiên cổ này sẽ rất lâu, sẽ có cơ hội này.



Đồng thời, hắn nghĩ tới một chuyện khác, hỏi: "Nơi này có rất nhiều Thiên Thần à?"



"Có một vài khu vực đặc biệt thì sẽ có, phạm vi hoạt động của các ngươi bình thường sẽ không chạm phải." Hư Thiên thần đằng nói.



Tiên cổ, mênh mông vô ngần, rất khó tìm hiểu được đầu đuôi.



"Chúng ta vào đã được bao lâu rồi?" Thạch Hạo hỏi Đả Thần Thạch, hắn lâu nay không ngừng tù hành nên quên hết thảy thời gian, cũng không hề biết năm tháng trôi qua.



"Một năm rưỡi rồi." Đả Thần Thạch báo thời gian chính xác cho hắn.



"May quá, ngắn hơn tưởng tượng của ta, ta cho rằng đã mấy năm rồi chớ." Thạch Hạo nói rồi nhìn về phía Hoàng điệp thì phát hiện nó đang kết một cái kén hoàng kim.



Từ khi ăn hết cây thánh dược tựa như san hô hồng kia thì Hoàng điệp bắt đầu kết kén, trầm miên ngủ say, chưa hề tỉnh giấc.



Nó vẫn là ấu trùng mà có thể nuốt sạch một cây thánh dược thì quả là rất kinh người, dù là thần thú trong truyền thuyết vừa mới sinh không lâu cũng chưa chắc dám ngông nghênh ăn như thế.



"Vài bữa gặp lại thì hắn sẽ phá kén thành bướm, hiện ra hình dáng thật sự?" Thạch Hạo rất chờ mong.



Trước đây, tuy Hoàng điệp có cánh thế nhưng là kết tinh từ thần lực, cũng không phải là cánh hồ điệp thật sự, mà cũng chỉ là một con sâu vàng mập úc núc, hao hao với con tằm mà thôi.



"Đi thôi, chúng ta dạo quanh tiểu thiên thế giới này một vòng xem sao, nhìn thử đám bạn cũ như thế nào rồi." Thạch Hạo với tinh thần sảng khoái, tu vi đã đạt tới Thần Hỏa cảnh trung kỳ, thực lực đại tiến nên có cảm giác dư thừa tinh lực.



Bọn họ đi tới nơi đã phát hiện ra Hư Thiên thần đằng, Thạch Hạo từng hẹn với đám Lam Nhất Trần, Lạc Đạo sẽ gặp nhau ở đây, chỉ là do bế quan nên đã bỏ lỡ cuộc hẹn quá lâu mà thôi.



Ở trong một góc bí mật có một hàng chữ, bên dưới viết địa chỉ - Quang Minh thành.



Hiển nhiên, đây là một nơi rất nổi danh trong một tiểu thiên thế giới khác, nếu không thì làm sao chỉ lưu lại một hàng chữ đơn giản như vầy.



Bọt nước mờ ảo, tiểu thiên thế giới đông đảo liên thông với nhau và hình thành nên Tiên cổ mênh mông.



Thạch Hạo tiến vào trong một tiểu thiên thế giới rồi sau đó không lâu đã nhìn thấy mấy tên sinh linh đến từ ngoại giới, hiện nay đều đã thành thần, nên hắn hỏi thăm địa điểm Quang Minh thành ở đâu.



Mấy người này đều lộ vẻ cảnh giác vì sợ bị đánh giết, nên giữa hai bên đứng rất xa nói chuyện, bởi vì mặc dù đều tới từ ngoại giới thế nhưng thi thoảng cũng sẽ phát sinh chém giết.



"Tòa thành trì này rất nổi tiếng, nó ở Quang Minh giới, rất nhiều cường giả Thần Hỏa cảnh sẽ tới đó để trao đổi thiên tài địa bảo."



Thạch Hạo nghe thấy thế thì gật đầu cảm ơn rồi theo như tọa độ mà bọn họ chỉ dẫn để đi tới một tiểu thiên thế giới khác.



Một năm rưỡi qua đi, rất nhiều thiên tài tiến vào Tiên cổ này, hầu như tất cả đều đã nhen nhóm Thần hỏa, mỗi người đều có tu vi mạnh mẽ nên bắt đầu tìm kiếm tạo hóa của riêng mình.




Thiếu niên kia lại xuất hiện, mà miệng lại ợ một cái đồng thời tay cầm một cái đùi gà vàng ươm không ngừng nhai ngấu nghiến.



"Bà mẹ nó chứ!" Hắn thiếu chút nữa đã sụi lơ trên mặt đất.



Đây không phải là đùi gà mà rõ ràng là Hoàng Kim loan với thực lực phi phàm bên trong đám người vừa rời đi kia, vậy mà... lại bị hắn ăn?



Chủ sạp sợ hãi, chờ mãi mà chẳng hề thấy mấy chục bóng người kia trở về, lập tức lông tơ của hắn dựng đứng, chẳng lẽ... đều bị kẻ này ăn sạch.



Nhìn Thạch Hạo đánh ợ đầy no nê, ủng ỉnh bước lại nơi này thì chủ sạp liền sợ hãi.



"Tha mạng, ta không cố ý!" Mồ hôi của hắn đầm đìa ngồi bệch xuống mặt đất, hắn cảm thấy mình chắc chắn đã gặp một tên quái vật, nếu không thì làm sao có thể ăn thịt sạch những tên sinh linh có thế lực lớn kia chứ.



Thạch Hạo cũng không để trong lòng nên cầm một cây thánh dược bên trên sạp hàng lên, nói: "Đại dược hi thế, ngươi cũng hái được luôn à/"



"Hên mà thôi, cho... cho ngươi đó." Chủ sạp run giọng nói.



"Vậy thì cảm ơn nhen, giờ ngươi có thể nói cho ta biết hai người kia ở đâu không?" Thạch Hạo hỏi.



"Ta... ta thật sự không có biết, rất nhiều người đang tìm họ, nhưng mà ta biết, bọn họ đã đạt được món bảo bối gì đó cho nên mới khiến các thế lực lớn thèm thuồng." Chủ sạp nói.



"Là món đồ gì thế?"



"Là một con Bát Trân Kỳ*." Chủ sạp nói.



(*): Kỳ lân trong Bát Trân (Thạch Hạo từng bắt được con Bát Trân kê và thả ở Thạch thôn dưới hạ giới.)



"Cái gì, là thức ăn trân quý đệ nhất thiên hạ, được cho là món ăn ngon nhất thế gian?!" Thạch Hạo cảm thấy vô cùng tức giận.



Chủ sạp ngớ người, cảm thấy có gì đó sai sai, nguyên nhân làm vị này nổi nóng hình như là lạ.



Bất Trân Kỳ, xếp hạng đầu trong Bát Trân thái cổ, tuy rằng được gọi là món ăn trân quý đệ nhất thiên hạ nhưng giá trị thật sự lại không phải nằm ở món ăn, mà là giá trị về dược dụng* kinh người của nó.



(*): Các sử dụng vị thuốc.



Bất kể là thánh dược hay là thần dược, nếu như có thể hầm cùng với con này thì dược hiệu sẽ tăng lên mấy lần, giá trị vô lượng!



"Kẻ nào, kẻ nào dám để ý tới món ngon trân quý đệ nhất của ta, muốn chết à!" Thạch Hạo tức giận.



Chủ sạp không biết nói gì, hắn chắc chắn không hề nghe nhầm, tên này quả nhiên là kẻ tham ăn mà, không phải tiếc nuối giá trị dược dụng mà lại tức giận vì mất đi món ngon của nhân gian.



"Có không ít thế lực lớn ra tay, bao gồm người của Hắc Ám thần tử, người của Tiên điện, người của quái thai cổ đại."



"Đám người này muốn chết mà!" Thạch Hạo tức giận.



"Hai người kia từng nói, Bát Trân Kỳ sớm đã có chủ, người này không lâu sau sẽ tới lấy. Chỉ là, những người của các thế lực lớn lại nói rằng..."



"Nói cái gì?" Thạch Hạo hỏi.



"Nói là chỉ cần kẻ kia dám tới thì sẽ đánh cho thành đầu chó." Chủ sạp nói từng li từng tí một.



"Ta đói rồi!" Thạch Hạo chỉ nói ba chữ như thế.



Ban đầu chủ sạp còn không hiểu nhưng sau đó thì liền hiểu, lông tơ dựng thẳng.