Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 845 : Dồn dập xuất quan
Ngày đăng: 01:21 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo đi về phía trước nhóm người, tiếp cận những bí cảnh này.
Bỗng nhiên, con đường dưới chân của mọi người phát ra ánh sáng bạc rồi đưa mọi người rời đi, họ không cần phải cất bước càng không cần phải không chế, cứ thế được đưa tới một khu vực khác.
Bọn họ không cách nào lựa chọn được mà chỉ bị động đưa tới nơi này, tất cả đều là do cổ lộ đầy thần bí lan tràn và dẫn sinh linh tiến tới.
"Không thể nào hiểu được vì sao lại đi vào được, tiếc thật đó, nãy ta vừa thấy vài cây Thần Quả thụ!" Thạch Hạo tức giận thầm kêu đáng tiếc.
Bọn họ cũng không phải đi tới những nơi kỳ dị mà đã thấy lúc nãy, trong giây lát không tài nào nhìn thấy thần vật, thế nhưng linh khí lại nồng nặc tới kinh người.
Trong hư không thi thoảng lại có tinh khí hóa thành chất lỏng rơi xuống mặt đất hình thành nên linh dịch loang lổ.
"Không sao, những khu vực này đều gần kề nhau, chúng ta cứ tìm kiếm từ khu này tới khu khác, sớm muộn gì cũng sẽ có phát hiện thôi." Lạc Đạo nói.
Trong vùng đất bí mật này, chỉ cần vừa ngẩn đầu thì đã thấy mấy chục cây linh dược, nếu là ở hạ giới thì trong một tòa linh sơn thì chỉ có thể sinh trưởng một cây, thế nhưng ở đây lại là hàng loạt.
Chủ yếu là do linh khí quá sung túc, có thể cung cấp cho chúng sinh trưởng.
Những thứ này tuy quý giá thế nhưng lại không thỏa mãn sự hài lòng của Thạch Hạo, bởi vì con đường của hắn rất gian nan, là cửu tử nhất sinh, nếu không phải đại dược thần thánh thì không cách nào cứu được tình mạng của hắn.
Nơi đây cổ thụ cao tới mức lạ thường, cành lá xanh mơn mỡn tựa như là được điêu khắc từ Phỉ thúy, những thứ này lưu chuyển ánh sáng xanh lục cứ như mặt gương hiện lên ánh sáng, sinh cơ vô cùng nồng đậm.
Đáng tiếc, tất cả đều không phải là thần thụ, chỉ là cổ thụ bình thường nhưng sinh cơ lại hơn xa ngoại giới, tất cả đều cao tới mấy trăm trượng thậm chí cả ngàn trượng.
"Kỳ quái thật, những cây này sinh trưởng tới ngàn vạn năm rồi sau đó héo tàn và được những cây nhỏ khác thay thế, nhưng làm sao không cách nào thành tinh?"
"Hẳn là có pháp tắc kỳ quái nào đó đã ngăn cản tất cả hóa hình để trở thành tinh quái."
Đám người tiến về trước, cảm nhận sức sống tràn trề nơi đây cùng với linh khí nồng nặc vô tận. Mỗi người đều cảm thấy vô cùng khoan khoái.
"Đứng lại."
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện mười mấy sinh linh hình người, có đầu mọc sừng, có ba đầu sáu tay, hình dáng khác nhau, hiển nhiên đều rất bất phàm.
Khi quan sát kỹ thì những tu sĩ này đều đã thành thần, thực lực không tầm thường, khi liên hợp lại thì hình thành nên một lực lượng không hề yếu.
"Chuyện gì?" Lam Nhất Trần hỏi.
Câu nói này vừa ra thì khắp nơi đều nghị luận.
"Gặp nhau lần nữa, ai mạnh ai yếu, Trùng đồng hiện giờ đã thức tỉnh toàn bộ thần năng thiên phú rồi!"
Tất cả mọi người đều chờ mong, hi vọng hai anh kiệt này sẽ có một trận chiến.
"Uhm, Lục Quan vương Ninh Xuyên cũng đã xuất quan, đây quả là phong vân tụ hội, sẽ phát sinh vấn đề lớn rồi, bọn họ mà gặp nhau thì không cách nào tưởng tượng được!"
Có người thốt lên đầy kinh ngạc, bởi vì phát hiện, Ninh Xuyên cũng đã xuất quan!
Tiên cổ, trong một động phủ không người hiểu rõ.
Ninh Xuyên mở mắt, điều chỉnh lại tâm tình, trên người hắn tỏa ra ánh sáng lung linh, tiên hà lấp lánh tôn lên vẻ siêu trần thoát tục, cứ như là một vị Tiên vương chuyển thế sống lại vậy.
Chỉ là, trong con ngươi đầy thâm thúy kia lại có một luồng uy nghiêm, không giân mà uy.
Hắn đứng dậy, nói: "Dù thế nào thì cũng nên đi ra ngoài xem một chút, Hung sào kia ta biết, sáu lần trước đều không có thu hoạch gì, hi vọng lần này sẽ có thay dổi."
"Chỉ là, chân thân của ta hiện giờ không hợp để làm bậy." Hắn nhíu mày rồi thở dài một hơi.
"Quả nhiên, Lục Quan vương Ninh Xuyên cũng đã di chuyển, cũng vì Hung sào kia, Thập Hung thái cổ danh chấn thiên hạ, dù là hắn cũng không thể ngồi yên được."
Ngoại giới, rất nhiều người rất chờ mong, muốn xem thử sự tuyệt diễm của Lục Quan vương tới cỡ nào, có phong thái vô thượng ra sao.
"Hắn ra khỏi động phủ rồi!"
"Là chân thân của hắn sao?"
Tiên cổ, bên trong động phủ có một bóng người đi ra, áo trắng như tuyết, ngay cả giày cũng như thế, không hề dính chút bụi trần nào.
Lục Quan vương Ninh Xuyên cất bước, chỉ có vài bước mà hắn đã biến mất ở cuối thiên địa, nhanh tới mức làm người khác sợ hãi.
"Nên giải quyết đời sau tội huyết rồi, dù gì cũng là nhân vật bất phàm đáng để tự mình động thủ."
Phần cuối đại địa, lúc bóng người kia biến mất thì chỉ để lại một câu nói kinh thế như vậy!
Ngoại giới, biên giới khu vực không người.
Mọi người không cách nào bình tĩnh được nữa, Lục Quan vương xuất thế, không chỉ có chí hướng ở Hung sào mà còn muốn ra tay với Hoang, đi giết đời sau tội huyết, đây tuyệt đối là sự kiện lớn!