Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 865 : Vườn hoa đào

Ngày đăng: 01:21 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



Tiên cổ, Thanh Linh giới, thực vật um tùm, dược thảo khắp nơi.



Lúc đầu, nơi này có rất nhiều tu sĩ tới để hái thánh dược, nhưng chung quy lại cũng có lúc dược thảo sẽ bị hái sạch.



Bây giờ người đã ít đi rất nhiều nhưng thành Thanh Linh thì vẫn phồn hoa và náo nhiệt, nơi này không giống những nơi khác lắm, thành rất lớn, tường thành dài hơn trăm dặm.



Trong thành có rất nhiều đường mòn bằng đá dẫn tới một ít vùng rừng núi, cảnh sắc tuyệt đẹp.



"Thành Thảo mộc." Thạch Hạo gật đầu, thành Thanh Linh này quả nhiên không tầm thường, trong thành có rất nhiều cổ thụ, núi cao được tường thành vây quanh, nói là thành không bằng nói là động phủ xinh đẹp thì đúng hơn.



Đương nhiên cũng có nơi phồn hoa náo nhiệt, trên đường kẻ đến người đi, cửa hàng san sát, có thánh dược bán đấu giá, cũng có kỳ trân dị bảo có thể trao đổi.



Thạch Hạo bước dọc theo đường phố xuyên qua khu vực náo nhiệt này, theo đường mòn bằng đá đi tới một nơi cảnh sắc bất phàm.



Đây là một vườn hoa đào, một vùng tịnh thổ mở ra tại nơi nhộn nhịp, trông rất thanh lịch và cũng rất khác thường, nơi đây có rất nhiều hoa đào cổ, nhìn không thấy điểm cuối.



Trong rừng đào có quán rượu nhỏ, có quán trà bé bé và cũng có nhà hàng to lớn cách nhau một khoảng xa, ẩn hiện giữa hoa đào.



Vẻ mặt hắn khẽ giật, những cây đào này đều không tầm thường, là những cây đào có linh tính, cánh hoa óng ánh phấn hồng, tỏa mùi thơm ngát khiến cả người đều thư giãn.



Nhưng mà, bên trên một vài cành cây đã kết trái, điều này khiến người ta kinh ngạc chính là, hoa đào và quả đào cùng tồn tại, cảnh sắc kỳ lạ, mùi hương nồng nặc.



Những thứ này làm cho người ta có cảm giác bay bổng, tựa như đến thế giới khác, tiến vào vườn đào trong cảnh tiên.



"Thêm một bình rượu nữa!" Trước một quán rượu nhỏ có người ngồi dưới gốc đào, uống rượu giữa trời, hương rượu sực nức.



Thạch Hạo nghe mùi rượu thì biết tuyệt đối là rượu bổ, hiệu quả chắc là rất phi thường.



"Ta cũng một bình." Thạch Hạo ngồi xuống, chén rượu xanh trong, dược tửu ánh lên màu hổ phách, hương thơm nức mũi, hắn chậm rãi tự rót tự uống.



Trải qua một trận chém giết rồi đi đến nơi tựa như thế ngoại đào nguyên này cũng là một loại hưởng thụ rất khác lạ.



Quán rượu nhỏ, chỉ đặt tám chín cái bàn được bố trí bên ngoài trời tràn ngập ánh sáng, mỗi bàn có hai ba cái ghế, trông đơn sơ mà cũng khá có ý cảnh.



"Các ngươi có nghe gì chưa, Sào giới có chuyện quái lạ, mười mấy vạn người đi tới đều chết sạch, chuyện này quả thật là thảm án kinh thiên!"



"Nghe nói trong sào huyệt kia xuất hiện một tên yêu ma huyên uống máu người, mạnh mẽ không thể chống cự."


Ít ai vì ăn uống mà tiêu xài thánh dược như vậy.



"Tốt lắm, làm nhanh đi." Thạch Hạo giục.



Sau đó hắn đưa mắt nhìn về một phòng khác, Thanh Y đang ở nơi đó, tuy không phải là hình dáng thật sự nhưng vẫn quốc sắc thiên hương, thân thể trắng trẻo như ngọc thạch, bên ngoài cơ thể lại còn có một vầng sáng xanh.



Phóng tầm mắt nhìn, dường như là một mặt trăng màu xanh mông lung bao phủ nàng, xem ra không dính chút bụi trần, đẹp đẽ đến tận cùng.



Loại ý vị này, loại phong thái này, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, thỉnh thoảng có người nhìn về nơi đó.



Tuy nhiên lại không người nào dám đến gần, bởi vì ở đó có mấy người lai lịch rất lớn.



Một thanh niên tóc vàng, khí tức bất phàm, mang theo ý cười vui vẻ trò chuyện cùng Thanh Y, những người bên cạnh cũng đều là cường giả, trong đó không thiếu sơ đại.



Bọn họ đến từ Tiên điện, thanh niên tóc vàng cầm đầu đang lấy lòng Thanh Y, tuy trong Bát Trân lâu có rất nhiều cao thủ thế nhưng không ai muốn trêu chọc bọn họ.



"Ngươi nói là truyền nhân Tiên điện phát lệnh treo thưởng, muốn truy nã Hoang?" Thanh Y mỉm cười hỏi.



"Không sai, dù hắn là Hoang, là Thạch Hạo hay là truyền nhân của đạo tràng Chí tôn đều như nhau, khó thoát khỏi bại vong." Thanh niên tóc vàng kia mỉm cười.



Thạch Hạo híp mắt lại lắng nghe.



"Ta nhớ được, truyền nhân Tiên điện từng thua Hoang mà." Thanh Y cười khẽ.



Tất cả tu sĩ trong Bát Trân lâu đều kinh ngạc, trong đó không ít sơ đại đều nhìn chằm chằm nơi đó, không nghĩ tới mỹ nhân tuyệt đại lại dám nói thẳng như vậy.



"Đó là vì chủ thứ thân của hắn chưa dung hợp lại, hiện nay đã hợp nhất, hắn đã bước ra con đường trước nay chưa từng có, vượt qua lớp người cổ đại, giết Hoang là điều chắc chắn." Thanh niên tóc vàng nói, tất nhiên địa vị của hắn rất cao, cố ý nói như thế chứ không hề xưng hô truyền nhân Tiên điện là đại nhân.



Bên cạnh, có một người khác nói: "Đại nhân nhà ta phát lệnh treo thưởng, nếu có người có thể cung cấp manh mối thì chắc chắn sẽ có trọng thưởng, mà một khi phát hiện được Hoang, đại nhân sẽ xuất quan tự mình trấn áp hắn, thu làm tôi tớ."



Mọi người ồ lên, truyền nhân Tiên điện muốn thu Hoang là người hầu sao?



"Đúng thế, đại nhân quyết định như vậy, sẽ đích thân ra ray, dù là truyền nhân của Cung điện chí tôn hay Đạo tràng chí tôn đều phải nằm rạp dưới chân Tiên điện." Người kia nói thế.



"Có đúng là hễ có người cung cấp manh mối của Hoang thì sẽ nhận được trọng thưởng, và đích thân truyền nhân Tiên điện phải tới?" Thạch Hạo mở miệng.



"Không sai, đại nhân nhà ta sẽ đích thân ra tay, trấn áp Hoang làm người hầu."



"Vậy thì mau mau đi lấy thần dược, thánh dược để đổi tin tức, tiện thể báo cho truyền nhân Tiên điện đến đây gặp mặt, ta biết Hoang ở nơi nào." Thạch Hạo nói.