Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 874 : Tiên điện chết yểu
Ngày đăng: 01:21 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thanh Linh giới, một tiểu thiên thế giới dạt dào sức sống.
"Ta không cam lòng!" Truyền nhân Tiên điện rút lui, thân thể đang lão hóa, tan rã, lực đạo một chưởng kia của Thạch Hạo quá mạnh mẽ, lại ẩn chức hai loại bảo thuật Chí tôn.
Thượng Thương chi thủ khiến cơ thể hắn rạn nứt, còn phù văn Luân Hồi lại khiến hắn suy yếu.
Lúc đầu mọi người còn tưởng là hắn chỉ bị rạn nứt nửa người, thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp làm cho bọn họ rợn người.
Cơ thể truyền nhân Tiên điện trở nên già nua, máu thịt như đồ sứ rạn nứt rơi ra từng mảng, ngay cả máu cũng là màu đen, thiếu sức sống.
Bên kia, Hoang thong dong bình tĩnh, tóc đen rủ xuống eo, ánh mắt như cầu vồng, phù văn lưu chuyển quanh thân thể, như Ma chủ giáng trần, liếc nhìn thế gian.
"A... " Truyền nhân Tiên điện thét gào, hơn nửa người đã rạn nứt, thân thể bị phá hủy không ra hình dạng gi, sức sống lụi tàn.
"Cửu diệt bất tử!"
Khi phù văn Luân Hồi biến mất thì hắn rống to, trong cơ thể tỏa ra ánh đen, sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu đen to lớn vỗ liên hồi.
"Ầm!"
Ánh đen che trời, phù văn thần bí lan tràn bao phủ lấy hắn và nhanh chóng gây dựng lại thân thể kia.
"Thực sự là bất tử Cửu đầu điểu, truyền thuyết có chín cái mạng sao?" Thạch Hạo kinh ngạc, lẳng lặng nhìn chứ không ngăn cản.
"Xèo!"
Truyền nhân Tiên điện nhanh chóng khôi phục lại, thân thể phát sáng, hoàn hảo vô khuyết, hai cánh sau lưng hắn chấn động, lông chim màu đen như thần tiễn bay ra ngập trời.
Thạch Hạo đứng yên không thèm tránh, tạo ra động thiên duy nhất, tạo thành một màn sáng óng ánh bảo vệ thân thể.
Tiếng phốc phốc không dứt bên tai, tất cả lông chim màu đen đều đánh lên động thiên, tuy sắc bén hơn thần tiễn, có thể bắn sụp cả một dãy núi thế nhưng lúc này lại đứt thành từng khúc, không thể tiến thêm.
Bên ngoài động thiên duy nhất, dưới chân Thạch Hạo xuất hiện một đống lông chim gãy tỏa ánh đen, có thần lực mạnh mẽ chấn động.
"Tự ngươi nhổ lông, chuẩn bị chu tất chờ được um sao?" Thạch Hạo hỏi.
Truyền nhân Tiên điện nổi giận đùng đùng, rống to một tiếng, từng ngọn núi ở nơi xa rạn nứt rồi sụp đổ, có thể tưởng tượng được uy thế của hắn.
Chủ thứ thân hắn dung hợp làm một, vốn nghĩ rằng sẽ vô địch đời này, ai ngờ lần nữa thất bại và lại thê thảm như vậy.
"Ngươi cho dù có chín mạng ta cũng giết sạch!" Thạch Hạo đi tới trước, sau khi Chí tôn huyết thức tỉnh thì hắn có niềm tin tuyệt đối, mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
"Lại đây chịu chết!" Truyền nhân Tiên điện điên cuồng rồi, mặc vào chiến giáp Tiên vũ, cả người phát ra ánh sáng lóa mắt, từng mảng lông chim lượn lờ phất phới xung quanh.
Xoẹt!
Hắn thiêu đốt bản thân, phóng thích tất cả tiềm năng thân thể, lần nữa ngưng tụ ra từng tia sương mù Tiên đạo, hình thành nên uy thế khủng khiếp!
Thạch Hạo mở ra võ đạo thiên nhãn, nhìn chằm chằm, khá là chăm chú.
Thạch Hạo bước ra, như đại Ma thần cầm đại kích trong tay, trên lưỡi kích sáng như tuyết còn vương vết máu, uy thế vô song.
"Còn nữa sao? Chạy đâu!" Thần giác Thạch Hạo vô cùng bén nhạy, đại kích trong tay bổ về một hướng, một bóng người xuất hiện, chật vật chạy trốn về phương xa.
"Xoẹt!"
Đột nhiên phía trước kiếm khí mênh mông kèm theo sương mù hỗn độn, vô cùng kinh người, cản lại cao thủ cấp thần của Thiên quốc.
Một tên mập mạp trông hiền lành, thân thể lại có thể phát ra kiếm khí hỗn độn đang cười ngượng ngịu ở đó, chính là Tào Vũ Sinh.
"Tên đao phủ, đừng chạy mà, quay lại!" Ngoài ra, còn một cô gái nhỏ như búp bê, tóc dài trắng như tuyết, mắt to hồng hồng, hét lên một tiếng, ngăn lại cao thủ Thiên quốc ở một hướng khác.
Nàng cũng là người quen, là Thái Âm ngọc thỏ, một con thỏ nhỏ trắng như tuyết.
Cao thủ cấp thần của Thiên quốc sắc mặt u ám, căn bản là đi không được, bởi vì một hướng khác còn có một mỹ nhân tuyệt địa được ánh trăng xanh bao phủ, áp sát về bên này.
Trên thực tế hắn cũng biết, chỉ một mình Hoang, nếu đuổi đánh thì hắn cũng không cách nào chạy thoát.
"Là tự ngươi cắt cổ hay để ta tiễn ngươi lên đường?" Thạch Hạo bình thản hỏi.
Ngày thường, ai dám chọc Thiên quốc, ai dám sỉ nhục sát thủ cấp thần như vậy? Có điều bây giờ hắn nói thế tất cả mọi người lại không cảm thấy đột ngột, bởi vì hắn có loại uy thế này.
"Phụt!"
Cao thủ cấp thần của Thiên quốc lại chọn cách tự sát, phơi thây trên đất, quyết đoán vô cùng.
Thạch Hạo nhìn về Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh và Thanh Y, sau đó nhìn hướng Bát Trân lâu cuối chân trời, hô: "Ông chủ, Kim Si Đại Bàng um xong chưa?"
"Đã... um xong rồi!" Thân thể ông chủ Bát Trân lâu run lên, âm thanh run rẩy, vội vàng trả lời.
"Vậy thì tốt, ta muốn mời khách, nghĩ cách tìm thêm mấy vò thánh tửu cho ta nữa nhen." Thạch Hạo cười to.
Trong khoảng thời gian um Kim Sí Đại Bàng này, Thạch Hạo ra tay bá đạo, chém truyền nhân Tiên điện, chấn động Thanh Linh giới.
"Quá tốt rồi, có thịt đại bàng để ăn, còn có thể uống thánh tửu, thật hạnh phúc quá." Tên mập cười khà khà không ngừng.
"Nhưng mà... ta không ăn mặn đâu." Con mắt to như bảo ngọc của Thỏ nhỏ chuyển động láo liên, linh động khôn tả, lầu bầu nói thế.
"Mỗi lần ngươi uống say đều giành giật đồ ắn, tựa hồ trong mấy người ngươi ăn nhiều nhất." Thạch Hạo nói thẳng.
"Nói bậy, ta không ăn thịt!" Thỏ nhỏ trừng mắt, đá ra một cước.
Ầm!
Thạch Hạo né được nhưng một ngọn núi ở nơi xa bị đạp nổ vang, đây là "thỏ duỗi chân" tiếng tăm lừng lẫy.
Thạch Hạo cười to đi tới, dùng sức xoa đầu cô gái nhỏ, làm sợi tóc trắng như tuyết của nàng rối tung.
"Ta liều mạng với ngươi!" Thỏ nhỏ kêu to.