Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 876 : Lại xuất hiện

Ngày đăng: 01:21 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



Ba ngàn con đường đá, trận kỳ lay động, trận pháp tới mấy chục tòa, một khi kích hoạt thì dù là vô số thần linh tiến vào cũng phải chết.



Đây là tổ hợp sát trận mà mấy người bọn họ tốn mấy ngày trời, dùng một núi thiên tài địa bảo xây dựng nên, uy lực mạnh mẽ vô cùng.



Nếu không phải Thạch Hạo đã cướp sạch tài sản của truyền nhân Tiên điện Đế Trùng, cộng với việc thăm hỏi các nhà ở Quang Minh thành thì chắc chắn sẽ không bao giờ tập hợp nhiều thần liệu như vầy, giá trị không cách nào so sánh được.



"Những thứ này sau này vẫn có thể dùng tiếp, những pháp đài, trận kỳ có thể chuyển sang nơi khác để bố trí." Đả Thần Thạch nói, nó vô cùng mệt mỏi bởi vì đã hao tổn rất nhiều tâm lực để bố trí những sát trận này.



Giữa mấy chục đại trận chính là phiên bản sát trận đơn giản của tên Mập, bởi vì với cảnh giới hiện tại của hắn thì không thể nào bố trí toàn bộ phù văn của đại trận vô thượng như này.



Hắn dùng thần thức để khắc vào bên trong các thần liệu phòng ngừa bên ngoài có người nhóm ngó.



Sau khi kích hoạt đại trận thì lập tức nơi đây hoàn toàn khác xưa, trận kỳ phần phật, đạo đài phát sáng hình thành nên mấy chục màn ánh sáng bảo vệ nơi này.



Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở bên trong, nói: "Hai tên các ngươi có đáng tin không đây, đừng có mà luyện hóa ta luôn đó nhen."



"Yên tâm đi, khu vực này rất an toàn, sẽ không bị ảnh hưởng đâu." Đả Thần Thạch nói.



"Chút nữa khi ta dẫn phù văn hỏa diễm ở trên con đường đá kia để đốt cháy bản thân thì đại trận có bị trở ngại hay hư hao không thế?" Thạch Hạo hỏi.



"Ta sớm đã lấy trận đài ở trung ương rồi, lúc này sẽ không cách nào vận chuyển đại trận được đâu, khi dị thường thật sự xuất hiện thì lúc đó sẽ để nó lại chỗ cũ đồng thời mở ra trận pháp." Đả Thần Thạch nói.



Bọn họ thảo luận thật cẩn thận, nghiên cứu thật tỉ mỉ, nghĩ tới hàng loạt những vấn đề, sau khi chắc chắn không có bất ngờ gì xảy ra nữa thì mới bắt đầu bế quan.



Thạch Hạo lấy toàn bộ những vật trên người giao cho bọn họ giữ, bởi vì hơn một nghìn luồng lửa đại đạo đốt bản thân thì huyết nhục sẽ khô quắc, thân thể sẽ gần như bị phá hủy, những thứ giữ lại sẽ rất khó bảo toàn được.



Hắn chỉ ngậm hai trái Bán Thần quả trong miệng, vào lúc mấu chốt sẽ dùng để giữ mạng.



Rầm!



Ngộ Đạo thạch rơi xuống con đường đá kia lập tức khiến nơi đây run rẩy, thế nhưng cũng không cách nào phá hủy được, kỳ thạch này hiện lên màu nâu xám trông rất bình thường nhưng lại rất có diệu dụng.



Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở bên trên, chuẩn bị dựa vào thứ này để bế quan.



"Thứ tốt nhen." Bên ngoài, bất kể là Đả Thần Thạch hay là tên Mập, hoặc Thanh Y đều vui sướng, trước mặt bọn họ là một đống cốt thư, tất cả đều là cảm ngộ của tiên hiền.



Lần này, Thạch Hạo giết chết truyền nhân Tiên điện nên đã quét sạch toàn bộ bảo vật trên người hắn.



Đáng tiếc, cũng không hề có thần thông chí cao của giáo này, việc này đã khiến hắn tiếc nuối không thôi, thế nhưng thu hoạch như thế này nếu truyền đi thì chắc chắn sẽ khiến người khác phát điên vì đố kỵ.



"Một sọt đầy bán thần quả luôn?" Thỏ nhỏ trắng như tuyết sợ hết hồn sau đó là ôm chặt lấy sọt dược lăn lộn dưới đất, nàng hài lòng không cách nào tả được, việc này quá kinh người.



Nàng cũng không phải sẽ ăn toàn bộ, bất luận là một loại dược thảo nào thì chỉ cần một cây cũng đã đủ rồi, nàng chỉ cần biết rõ nguyên khí sinh mệnh ẩn chứa bên trong là được, khi nhìn thấy những loại trái cây và lão dược khác nhau thì mới vui sướng như vậy.




"Khiêu chiến cực hạn... ta cần phải vượt qua bản thân mình sao?" Thạch Hạo máu me be bét, vừa nãy suýt nữa thì đã bị chặt lìa thành hai.



"A..."



Thạch Hạo hét dài, cơ thể phát sáng, thông thiên động địa, hàng loạt phù văn thần lực tỏa ra, hắn dùng toàn bộ tinh khí thần của bản thân để chống lại hai tên sinh linh này.



"Ầm!"



Nhưng mà, hắn vẫn bị đánh bay, thân thể rách nát gần như chết thảm.



"Cực hạn của ta thì cũng là cực hạn của bọn họ, như thế cũng không tính là đột phá, trừ phi là tìm con đường khác." Thạch Hạo nhanh chóng suy nghĩ.



Hắn liều mạng với hai người này, trọng thương càng nặng, huyết dịch Chí tôn lưu chuyển trong cơ thể, bản thân yên lặng diễn dịch để hai loại phù văn này quấn chặt lấy nhau, không ngừng diễn biến.



"Cực điểm... đột phá!"



"Bụp!"



Một tên sinh linh bị hắn đánh bay thế nhưng con sinh linh còn lại gần như đã chém lìa cánh tay phải của hắn, lưỡi kích gần như đi thẳng vào trong khớp xương của hắn.



"Diễn biến... cộng hưởng!"



Hai loại bảo thuật trời sinh quấn lấy nhau, giao hòa với nhau, có dấu hiệu dung hợp làm một, càng ngày càng chặt chẽ không hề tách rời, hai thứ tựa như muốn hóa thành một, uy lực tăng mạnh.



"Giết!"



Thạch Hạo hét lớn đầy giận dữ, thân thể phát sáng, Chí tôn huyết sôi trào lưu chuyển khắp toàn thân rồi hợp lại với hai thứ kia, dần dần phù văn quy nhất và bùng phát ra ánh sáng rực rỡ nhất.



Loáng thoáng, thân thể của hắn tựa như xuất hiện một luồng tiên khí mơ hồ.



Ầm!



Chí tôn thuật bùng phát, hắn nhanh chân tiến về trước giao thủ với hai người kia, thần lực tăng mạnh, pháp lực như biển, thân thể mạnh mẽ cả đoạn dài.



"Bụp bụp!"



Hai tiếng vang nhẹ xuất hiện, hắn dùng phù văn quy nhất kia đánh chết hai con sinh linh ấy, thân thể rách nát của chúng ngã xấp xuống trên bậc thang bằng đá xanh.



Thời khắc này, một mình Thạch Hạo đứng giữa sân, thân tâm của hắn trong sáng, yên lặng quan sát bên trong cơ thể, hai thứ phù văn kia vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau và đang chuyển biến thành một thể!



Hắn biết, không chỉ có thể sống qua tai nạn này mà còn có một thu hoạch cực lớn!



Ngoài ra, một luồng tiên khí mờ ảo đang hiện ra bên ngoài cơ thể của hắn, biểu thị, trên con đường này hắn chuẩn bị có sự đột phá!



"Xông thẳng tới cùng, ta muốn lấy ba ngàn ánh lửa để đốt chân ngã!" Niềm tin của hắn vô cùng kiên định, ánh mắt sáng rực.