Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 905 : Thu hoạch khổng lồ

Ngày đăng: 01:21 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



"Bởi vì chính ta là người đã đuổi những thứ kỳ lạ và không rõ kia đi!" Hàm răng trắng như tuyết của Thạch Hạo cười đầy rạng ngời.



Đọa Thần tử ước ao dùng Đọa Thần ấn của mình đập cho hắn tóe máu, cái tên địch thủ tuổi còn nhỏ hơn hắn quá đáng ghét, những lời này hắn không hề tin.



"Tin hay không tùy ngươi, ta từng leo lên thuyền cổ màu đen, sau đó là lần tới phần ngọn nguồn và đã nhìn thấy được toàn bộ mọi chân tướng." Thạch Hạo bình tĩnh nói.



Tuy Đọa Thần tử không muốn tin thế nhưng hắn biết kẻ này chắc chắn đã chống lại thứ không rõ kia và đã gắng gượng vượt qua được, cho nên từ hai ngày trước thứ kỳ lạ nọ mới biến mất.



"Tiên kiếm Đại la... của Ngũ Quan vương?!" Hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm thai u tối trong tay Thạch Hạo rồi lộ vẻ giật mình, hắn biết, vị nhân kiệt vô thượng kia đã biến mất trong vẻ không rõ kia.



Khi nhìn thấy thanh kiếm này thì hắn hơi vững tin, người trẻ tuổi trước mắt này từng đi qua nơi bắt nguồn nguyền rủa kia!



Nguyên thần Đọa Thần tử run rẩy dữ dội, hắn rất muốn chạy trốn, khi biết tin tức này thì hắn không cách nào giữ được vẻ bình tĩnh được, dù cho có chết thì cũng muốn biết trên thuyền cổ đen kia có thứ gì.



"Nói cho ta biết, ngươi đã thấy gì đi?!"



Đọa Thần tử tức giận, ở bước ngoặt cuối cùng này đối phương kể ra toàn bộ chính là đang đả kích hắn.



Hắn đã đại bại nhưng đối phương còn hạ thấp niềm tự tin của hắn, quá đáng ghét!



"Tại sao ta lại phải nói cho ngươi?" Thạch Hạo vẫn ung dung ngồi xếp bằng trong chiến trường nhìn thân thể cùng với mảnh vỡ nguyên thần của hắn, nơi miệng lộ ý cười.



"Ngươi... quá đáng ghét!" Âm thanh của Đọa Thần tử rất lạnh tựa như dã thú bị thương vậy, việc đại bại ngày hôm nay chính là sự huy hoàng, vinh quang bấy lâu nay của hắn đều sụp đổ cả.



"Ngươi có thể không chết và ta cũng có thể nói cho ngươi biết phần khởi nguồn kia có thứ gì."



"Ngươi muốn gì?" Đọa Thần tử hừ lạnh một tiêng.



"Chúng ta có thể nghiêm cứu Chân Hoàng bất tử thuật cùng nhau hòng tiến tới một bước hoàn thiện hơn." Thạch Hạo nói, trong mắt trở nên sáng rực, một vài môn bảo thuật trên người của Đọa Thần tử quá kinh người.



Đọa Thần ấn chính là thần thông vô thượng còn sót lại từ Tiên cổ, mà Dong Luyện thuật, Phản Hư thuật cũng vang danh cổ kinh, hơn nữa bảo thuật Bất tử chân phượng kia lại càng khiến Thạch Hạo động lòng hơn nữa, thật sự là một loại mê hoặc to lớn.



Đọa Thần tử thở dài, nói: "Ta cũng rất muốn hiểu rõ... nhưng chắc chắn sẽ không thỏa hiệp!"



Thạch Hạo không nói hai lời, lập tức giờ tay trấn áp giam cầm mảnh vỡ nguyên thần của kẻ này, hắn đã chuẩn bị rất lâu rồi.



"Vô ích thôi, chỉ cần ta muốn chết thì ngươi cũng không cách nào cản được!" Đọa Thần tử nở nụ cười, trong này có lạnh và cũng có chút vô tình, mảnh vỡ nguyên thần của hắn đang thiêu đốt.


Mà việc khiến hắn vui mừng nhất chính là, bên trong một chiếc hộp ngọc có phong ấn một cây thần dược!



Hương thơm nức mũi, mưa ánh sáng chiếu khắp khiến người khác si mê, đi kèm là ánh sáng tựa như vũ hóa phi thăng, vô cùng rực rỡ.



Nhưng tiếc nuối lại là, cây thần dược này không có rễ, không biết Đọa Thần tử đã đạt được như thế nào mà chỉ có thân cứ không có rễ, không thể trồng được.



Dù vậy thì Thạch Hạo cũng rất hài lòng, nói: "Một cây thần dược, tới lúc đó có thể dùng với Bát Trân kỳ thì dược hiệu càng tăng thêm mấy lần!""



Ngoại giới, cường giả của Đọa Thần lĩnh khi nhìn thấy cảnh này thì mặt mày đen thui, ước ao muốn giết thẳng vào trong.



Không ngoài dự liệu, Thạch Hạo cũng không hề tim thấy truyền thừa từ trên người Đọa Thần tử.



"Chủy thủ này rất nghịch thiên, là một thần vật tuyệt thế nhen." Thạch Hạo nhặt cây chủy thủy kia lên, nó phát ra thải quang kèm theo khói mỏng tựa như mở ảo.



Cây chủy thủy này trước đây không lâu đã chém hắn thành hai, cơ thể hắn mạnh tới cỡ đó mà cũng không cách nào đỡ nổi, mãi tới khi chém tới mi tâm thì mới bị đánh văng ra ngoài.



Chủy thủ này rất nặng, phải tới mấy vạn cân.



Ngoại giới, tu sĩ các giáo đều biến sắc và ánh mắt đầy nóng bỏng, bởi vì họ biết lai lịch của thứ này, bên trong có ẩn chứa một phần tiên kim bảy màu.



Đây vốn là báu vật, nếu như chú tâm tế luyện thì có thể đứng vào hàng ngũ Thập đại binh khí, chỉ có điều khi giao chiến với Cung điện Chí Tôn thì đã bị lão nhân vô địch kia đánh tan phù văn đại đạo và cấp bậc đã tụt giảm.



Thế nhưng, chất liệu của thứ này cũng không hề tổn hại, vẫn thuộc cấp bậc chấn thế, bởi vì nó ẩn chứa tiên kim bảy màu.



Đọa Thần tử đạt được cây chủy thù này thì từng thề rằng, sẽ giúp cho thanh chủy thù này trưởng thành cùng với mình, mãi cho tới một khi trở thành chí bảo mới thôi.



"Keeng!"



Thanh kiếm thai u tối trong tay Thạch Hạo phát ra ánh sáng hừng hực, nó rung chuyển rồi tự mình chém thẳng lên trên cây chủy thủ rực rỡ màu sắc này.



"Hả?"



"Chuyện gì xảy ra thế, xảy ra chuyện gì thế?"



Tất cả mọi người đều giật mình, Thiên Thần các tộc ở ngoại giới đều kinh hãi.



Bên trên chủy thủ bắn ra những thải quang thế nhưng lại đang ngưng tụ về phía tiên kiếm Đại la!