Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 913 : Nguyền rủa Tiên cổ

Ngày đăng: 01:21 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



"Thủ đoạn cao cường, Hoang quá mạnh mẽ, một người lại dám chọc giận mấy vị quái thai, việc này đã kết thành mối thù không đội trời chung rồi!"



"Ba ngàn đường đá, chôn xuống mấy cánh quân, ngay cả quái thai cổ đại đều bị thương, quả thật là kinh động thiên hạ!"



Tin tức chấn động bốn phương, không ít tiểu thiên thế giới biết đến trận chiến này, phong vân cuộn trào, gợi ra sóng gió mênh mông.



Hoang từng bế quan ở ba ngàn đường đá, sau khi ra ngoài đã đánh chết Đọa Thần tử, có thể thấy được thành tựu của hắn ở chỗ này kinh người đến đâu.



Rất rõ ràng, Hoang bây giờ đã có thành tựu, đủ đứng ngang hàng cùng Vương cổ đại, là một trong những sinh linh đáng sợ nhất đương thời.



Hôm nay, Quân Đạo, Hắc Ám thần tử, Quái thai Thiên quốc liên thủ vẫn bị thiệt hại nặng nề, chuyện như vậy truyền đi thì rất khó làm cho người khác tin tưởng, nhưng sự thật đã xảy ra, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.



"Chân thân của Hoang chưa hề xuất hiện, chỉ bằng trận pháp đã chôn xuống các cánh quân, thủ đoạn thấu trời mà."



"Loại người như vậy thì có thần giác rất nhạy cảm, sớm biết trước nguy hiểm sẽ tới, vì vậy trước khi rời đi đã đào một cái hố, mấy cánh quân quả nhiên nuốt phải trái đắng."



Mọi người cảm thán, mấy người Quân Đạo không cách nào chấp nhận được kết quả này, thân là Vương của cổ đại, cao cao tại thượng, thường ngày chưa bao giờ liên thủ, vậy mà lần đầu tiên cùng nhau hành động lại mang đến thất bại nặng nề như vầy



Đối với bọn hắn mà nói thì đây là một sự sỉ nhục, một người mà thôi nhưng tát cho tất cả bọn họ một cái bạt tai, lại vang dội vô cùng.



"Quá đáng ghét mà!"



Trong sương mù, có người âm trầm gào thét, đây là một vị Vương cổ đại, lần hành động này không chỉ không quang vinh, thất bại thì cùng thôi, vậy mà ngay cả cái bóng của Hoang cũng không thấy.



"Khà khà... " Tiếng cười giống sài lang hổ báo lại vang lên, kèm theo mùi máu tanh.



Quái thai cổ đại của Thiên quốc không tổn hại một cọng tóc, thực tế đó làm người ta giật mình, thần giác của hắn thật quá nhạy cảm, từ đầu đến cuối đều không bước vào trận pháp nửa bước.



Sau khi biết được thì mọi người đều sợ hãi, không thẹn là sinh linh khiến người như Ninh Xuyên đều phải cẩn thận đối đầu, mạnh đến đáng sợ. Hắn là thợ săn số một bên trong các tiểu thiên thế giới của Tiên cổ.



"Hoang đã thành công, nếu như ngay cả kỳ tài của cổ đại đều không thể giết được hắn mà nói thì hắn nhất định tại Tiên cổ như cá gặp nước, nhanh chóng trưởng thành.



Ngoại giới, khu vực biên giới khu không người, có người than nhẹ như thế.



"Chỉ mong mấy năm sau cánh cửa Tiên cổ liền mở ra, nếu không phải chờ thêm hơn mấy trăm ngàn năm!" Có Thiên thần nói, không muốn cho Hoang quá nhiều thời gian, không chừng sẽ có rắc rối lớn.


Thạch Hạo tiến vào nơi xa nhất trong dãy núi, ngồi xếp bằng trên một ngọn núi tuyết, bắt đầu tu hành.



Mi tâm hắn phát sáng, có một vật hiện lên, từng tia mẫu khí tràn ra, vật kia sắp đi ra.



Trong quá trình này, Thạch Hạo nhíu mày, cảm thấy hơi đau đớn, cẩn thận từng chút một lấy thứ kia ra.



Đây là thần trân vô thượng mà hắn và Tề Đạo Lâm cùng nhau phong ấn vào mi tâm, hiện giờ đã tới lúc muốn sử dụng rồi.



Nếu Thiên Nhân tộc ở chỗ này nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên.



Đây là "tiên chủng" mà Thạch Hạo đoạt từ trong mỏ quặng cổ của Thiên Nhân tộc, từ lúc ở Đạo tràng Chí tôn thì Thạch Hạo đã quyết định con đường phải đi, vật này là một khâu cực kỳ quan trọng.



Sau khi tiến vào Tiên cổ, ba ngàn đường đá đã hấp dẫn hắn, nơi đó trở thành giai đoạn tu hành thứ nhất của hắn.



Bây giờ nơi đó đã không còn tác dụng với hắn, rốt cuộc cũng phải sử dụng kỳ vật quý giá hiếm có nhất này.



Nó lúc lớn lúc nhỏ, biến hóa bất định, lượn lờ thiên địa mẫu khí đủ để khiếp sợ khắp thế gian, mông lung mơ hồ, vô cùng thần bí.



Nó lớn có thể bằng cối xay, nhỏ thì như mắt rồng nên khiến người ta kinh ngạc vô cùng, nó biến hóa thất thường, được mẫu khí vờn quanh.



Những mẫu khí này không thể công kích, bởi vì một khi làm cho chúng điên cuồng thì chỉ một tia mẫu khí liền đủ ép sụp sông núi, đừng nói chi là nhiều mẫu khí như vậy.



Chúng nó khi bình tĩnh còn tốt, nhẹ như không.



Đến nay Thạch Hạo cũng không biết, bên trong "tiên chủng" này có cái gì, thai nghén kỳ trân thế nào, ngay cả khi tu thành Thiên nhãn võ đạo cũng nhìn không thấu.



Ngày đó, Tề Đạo Lâm suy đoán, bên trong khả năng có tiên kim, tuy nhiên còn chưa có thành hình, còn đang diễn hóa, đến cùng có phải hay không thì căn bản là không thể xác định.



Thế nhưng có thể khẳng định một chút là, thứ này đang thai nghén và diễn biến chí bảo vô thượng ở bên trong, quý giá hơn cả tiên kim, có thể nói là vô giá!



Bởi vì, mẫu khí bao quanh nó lúc này đang liên kết cùng trời đất, lấy vạn đạo để mà thai nghén.



Bây giờ, vật ấy hợp cùng thiên địa mẫu khí, tương đương với một cuống rốn tuyệt thế, tẩm bổ đồ vật không biết ở trung tâm.



Sau khi tới Tiên cổ, Thạch Hạo vẫn luôn ung dung và bình tĩnh, bởi vì đây mới là điểm quan trọng để hắn bước ra bước kia, tu ra tiên khí!