Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 934 : Thất bại

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



"Một lần cuối cùng." Thạch Hạo khẽ nói rồi nhắm nghiền mắt lại, tay cầm tiên chủng, cả người không minh, trong lòng yên tĩnh.



Một lát sau truyền tới tiếng vang thật lớn, phù văn vạn Đạo từ trong hư không hạ xuống.



Những thứ này tựa như là từng sợi xích thần phát ra hào quang đan xen với nhau, chúng hình thành nên một chiếc lưới vây Thạch Hạo vào trung tâm.



Ánh lửa hừng hực, đại đạo nổ tung!



Chiếc lò thiên địa xuất hiện, Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở bên trong và chịu đựng việc rèn luyện tàn khốc nhất, hắn chỉ còn lại đúng một lần nữa mà thôi.



Hắn vô cùng nghiêm túc, nếu như thất bại thì còn có thể đi tiếp nữa không? Bởi vì, nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì lần sau chắc chắn sẽ đối mặt với tử vong.



Tới lúc đó, thế gian có mấy ai có dũng khí?



Đặc biệt, con đường này chông gai là thế, người thời nay và người thời trước đều suy đoán được, đây tựa như là một đầm lầy, là một tuyệt cảnh, là một con đường dứt đoạn.



"Ầm!"



Ngàn vạn phù văn hóa thành thác nước, tất cả đều nện mạnh lên vách lò, sau đó lại bốc cháy hừng hực, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.



Mật thất mười trượng, thứ gì cũng không thể nhìn thấy duy chỉ có mỗi ánh lửa, cùng với tiếng nổ vang rền của đại đạo còn sót lại, chúng không ngừng đốt cháy hòng hủy diệt tất cả.



Thế gian này, có mấy ai không thèm quan tâm tới sinh tử, cứ cắm đầu bước tiếp trên một con đường?



Ánh lửa đốt lò, rèn luyện hồn cốt, lần này Thạch Hạo đã kiên trì rất lâu, hắn tựa như hóa thành một bức tượng, như là một vị Chân tiên ngồi bất động nơi đó.



Hắn đã nếm qua chín lần chết và phục sinh tới chín lần, đã bước đi rất xa ở trên con đường này, cho nên nếu có thể chịu đựng thì sẽ tiếp tục hướng về trước.



Chín lần bỏ mạng rồi lại sinh, đây là một tài sản quý giá nhất của nhân sinh đối với hắn, dù cho hắn có thất bại đi nữa, dù không tu ra được luồng tiên khí thứ hai thì vậy cũng đã là thu hoạch lớn nhất rồi.



Chỉ có trải qua tử vong thì mới quý giá mạng sống của mình, mới có thể lý giải sống và chết càng chính xác hơn. Đạo tâm tịch diệt, hắc ám vĩnh hằng, không biết bản thân ở phương nào, tựa như là luân hồi, thế nhưng lại chẳng có chút vết tích gì.



Tất cả những thứ này, đều là những trải nghiệm quý quá nhất của một người tu sĩ.



Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc sau khi nếm qua sinh tử thì bảo thuật Luân hồi của hắn đã nhảy vọt về chất, uy lực càng mạnh hơn trước rất nhiều!



Tiếng nổ vang truyền tới, mật thất mười tượng lại hóa thành một giới!



Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, cứ như là Giới tử nạp tu di chứa đựng cả thiên địa, xây dựng càn khôn.


"Hắn đã bảo toàn được thân thể cứ không hề bị thiêu đốt thành tro tàn, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo khẽ nói.



Nơi đây lần nữa yên lặng.



Rất lâu sau, Thạch Hạo mở miệng, nói: "Ta đang sợ ư, thấy kết cục của hắn nên bị ám ảnh à? Đúng rồi, nhìn thấy cảnh chắc chắn thất bại, chắc chắn sẽ chết nên ta bàng hoàng, ta do dự, chần chờ, không dám đi về trước."



Hắn suy nghĩ về con đường của chính mình.



"Hắn là tiểu Tiên vương, ta là Hoang, ta không phải là hắn."



Lời nói của Thạch Hạo bình tĩnh, cố gắng để bản thân lấy lại trạng thái cân bằng.



"Hắn đã thất bại, không có nghĩa là ta cũng sẽ thất bại!"



Từng có người khuyên không nên tiếp tục nữa, lúc đó có thể tiểu Tiên vương không hề sợ hãi, vẫn dám tiếp tục cất bước, tâm luôn kiên trì! Hắn muốn đạp ra Đạo vô địch của bản thân, xông tới một con đường vô thượng, sau đó sẽ đi chiến tường, tung vẫy nhiệt huyết, nghênh chiến đại địch Tiên cổ.



Ánh mắt của Thạch Hạo trong veo, nói: "Ta lại sợ sao!"



Hắn kiên định với niềm tin của mình, không muốn từ bỏ, không muốn lùi lại trên con đường này.



Thời khắc này, trái tim của hắn tựa như sắt thép, không có thứ gì có thể lay động được.



Nhưng, hắn cũng không muốn chết một cách oan uổng, và không muốn mình phải đi chịu chết, hắn muốn bế quan, muốn suy nghĩ thật cẩn thận, hiểu rõ toàn bộ con đường thật sự, hắn muốn chính là sự thành công, chứ không phải là đi chịu chết!



Sau đó, hắn cất bước ra khỏi ngôi đền này.



"Quỷ kìa, ngươi... không hề bị sao cả, vẫn có thể sống ra ngoài?" Bạch Quy sợ hãi nói lớn.



Vốn tưởng rằng, dù Thạch Hạo có trở ra thì cả người chắc chắn đều là thương tích, mười cửa ải kia khó tới mức nào chứ, hơi một tí là sẽ bỏ mạng, nó không hề tin tưởng ở kỷ nguyên với hoàn cảnh tu luyện đã biến đổi này lại có thể tạo nên cao thủ như vậy.



"Sau khi ta xông qua mười cửa ải thì ta bắt đầu bế quan, thế nhưng lại thật là đáng tiếc, chết tới mười lần mà cũng không thể tu ra luồng tiên khí thứ hai." Thạch Hạo thở dài.



"Ngươi... biến thái thật mà, lại có thể đi tới nơi đó luôn!" Bạch Quy giật mình.



"Ngươi biết con đường của ta rồi đó, thế đã từng nghe được lời đồn nào chưa?" Thạch Hạo hỏi.



"Quả thật là có một ít, đều là những lời khuyên dành cho hậu nhân, đừng nên bước lên con đường này bởi vì đều là thập tử vô sinh." Bạch Quy lên tiếng, rồi sau đó nói ra một chút lời đồn mà mình nghe được.



Thạch Hạo gật đầu, sau đó lên tiếng muốn hái một vài thánh dược, hắn muốn đi bế quan, muốn đạt được kết quả trong mấy ngày kế tiếp này.



Thành chính là thành, bại chính là bại, hắn đã thấy rõ được điểm này ở lần vượt cửa ải cuối cùng kia!