Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 946 : Thiên Thần lệnh

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Dịch: Ngân

Biên: ronkute



Là một Thiên Thần cao cao tại thượng thế nhưng lại bị người khác chế nhạo như vậy khiến cho Mã Nguyên vừa kinh ngạc vừa tức giận, đồng thời trong lòng cũng sinh ra chút sợ hãi, sợ mình sẽ chết ở nơi này.



Hắn cầm chặt thanh đoản mâu bằng đồng trong tay lăm le muốn một mâu đâm chết Thạch Hạo, thế nhưng tiếc là có lòng mà chẳng có lực.



"Vèo!"



Dù vậy, khi hắn ra tay thì cuồng phong gào thét, núi cao nứt toác, cỏ cây chết khô, cát bay đá chạy, thanh mâu đồng hóa thành một tia chớp đâm thẳng về phía Thạch Hạo.



Thạch Hạo cũng không có chống đỡ mà thân thể tựa như một vệt sáng lao vút ra ngoài, bởi vì phong tỏa ở phụ cận đều bị phá tan nên hắn không cần thiết phải liều mạng, dù sao bốn phía vẫn còn có những quái thai cổ đại đang dòm ngó mình.



"Xoẹt!"



Một luồng cầu vồng vô cùng lấp lánh lao tới, thế nhưng thứ này công kích về phía Mã Nguyên với uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.



Đây chính là một mũi thần tiễn được bắn ra từ chiếc cung cổ thần bí của Trường Cung Diễn, những nơi nó lao vút qua hư không vỡ vụn đồng thời xuất hiện những dị tượng vô cùng đáng sợ, vô số thi thể thần ma đang trôi nổi ở bốn phía.



Sau khi mũi tên này được bắn ra, tựa như trong thiên địa này có thần chết ma diệt, vô cùng kinh người!



"Rắc!"



Thân thể của Mã Nguyên phát sáng tựa như là một ngọn lửa lớn nghiền nát mũi tên này, thế nhưng bản thân cũng rung lên dữ dội, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều giật nảy mình.



Không ít người nhìn về phía Trường Cung Diễn, cây cung của hắn quá đáng sợ, thi thoảng còn thấy một luồng lực hỗn độn lan tỏa, từng luồng khí thế thần bí quấn quanh.



Đồng thời, mọi người cũng tập trung về phía Mã Nguyên, một Thiên Thần mạnh mẽ thế nhưng lại suy yếu tới mức này? Một vị quái thai cổ đại mở cung vậy mà lại khiến cho thân thể của người này run rẩy.



Thạch Hạo dừng bước và biểu đạt lời cảm ơn với Trường Cung Diễn, nhưng mà hắn cũng không muốn tiếp tục ra tay nữa, thể xác của hắn đã nứt thành bốn miếng, trạng thái chẳng hề ổn chút nào.



"Xoẹt!"



Đúng vào lúc này, hoàn toàn vượt qua mọi dự đoán của tất cả, Mã Nguyên bước lên một bước sau đó rồi biến mất khỏi nơi này, cứ thế rút lui.



Việc này khiến mọi người càng ngạc nhiên hơn, Thiên Thần lại lùi bước? Còn chạy trước cả Thạch Hạo!



Mọi người ồ lên, dù gì cũng là chí cường giả của một bộ tộc cao cao tại thượng, thế nhưng lại... chạy!



"Nè, lão Mã, đừng có trốn chớ, hai anh em chúng mình cùng nhau ôn chuyện xưa, thảo luận về những lý tưởng nhân sinh chứ." Thạch Hạo ở đằng sau hét lớn, trước kia đối phương còn trịnh trọng nói rằng muốn nhờ hắn một chuyện, hiện giờ hắn trả lại đúng như nguyên văn.



Mã Nguyên tức tới mức suýt phát điên, dù là những huyền tổ* của Thạch Hạo khi nhìn thấy hắn cũng phải gọi là trưởng bối, thế nhưng cái tên khốn mất dịch này lại chế nhạo hắn như vậy, muốn chết mà!



(*): Ý nói là tổ tông của Thạch Hạo.


Trong mấy ngày nay, Tiên cổ rung chuyển dữ dội.



Bởi vì, Hoang đang chạy trốn và cũng đang xuất thủ, bất kể là dân bản địa hay là kẻ ngoại lai, phàm là người nhắm vào hắn thì đều nhận lấy tổn thất rất nặng nề.



Đương nhiên, cũng có tin tức truyền ra, Hoang đã trọng thương tới mức gần chết, gặp phải sự truy sát của mấy vị Thiên Thần nên người đầy rẫy vết thương, tính mạng sắp ném mất.



"Thiên tài của Hoàng kim tượng tộc đã chết, Chân Thần của một mạch Cầu Long cũng chết rất nhiều, mấy vị kỳ tài mạnh mẽ nhất của Long Tước đã bị giết sạch..."



Đây chính là chiến tích của Hoang, và được mọi người bàn tán như thế.



Tới hiện giờ, không chỉ có thiên tài bên ngoài vào khiếp sợ mà dù là dân bản địa cũng vô cùng giật mình, người trẻ tuổi này quá lợi hại, lực sát thương cũng rất lớn, đã giết rất nhiều kỳ tài của các tộc, đánh đâu thắng đó.



"Hoang, ngươi còn chạy đi đâu nữa, nhất định sẽ tru sát ngươi!" Voi vàng gầm rú.



"Tiên cổ sẽ không hề có chỗ nào để ngươi dung thân, ai cũng sẽ không thể cứu được ngươi!" Thiên Thần của Cầu Long tộc gào hét, đánh nứt bầu trời ngay chỗ mình đứng.



Một tiếng hót vang lên, Thiên Thần của Long Tước tộc cũng đã tới, tất cả đều xuất hiện ở một tiểu thiên thế giới hòng truy sát Thạch Hạo.



"Bản tọa cũng tới rồi nè!" Một con sư tử già xuất hiện, toàn thân nó có màu trắng bạc, tiếng gầm vang lên lập tức quần sơn sụp đổ, nó chính là người nổi trội nhất trong đám Thiên Thần này.



Thiên Thần vây chặt, Thạch Hạo rơi vào tình huống vô cùng nguy cấp.



"Chờ sau khi ta đột phá thì sẽ tính sổ với từng tên một!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, những người này đều muốn đoạt lấy thể xác, thèm khát hai luồng tiên khí cùng với tiên chủng của hắn.



"Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, một khi phát hiện ra Hoang thì phải bẩm báo ngay lập tức!"



Mấy vị Thiên Thần liền ra lệnh, hiệu lệnh các tộc một khi có tin tức thì lập tức bẩm báo, nếu mà giấu giếm thì sẽ gặp ngay họa sát thân, thậm chí còn liên lụy tới cả bộ tộc của từng người.



"Ta phải trở nên mạnh mẽ, nên đột phá rồi!" Thạch Hạo thì thầm.



"Hoang, ngươi trốn không thoát đâu!" Có Thiên Thần hét lớn làm chấn động cả thế giới nhỏ này, mấy Thiên Thần vẫn không ngừng truy tìm hắn.



"Hừ, đám các ngươi tới đây truyền đạt Thiên Thần lệnh, có phải cũng muốn ra lệnh cho mấy bộ tộc chúng ta sao?" Đột nhiên ngày hôm đó, Nhân Mã tộc, Bát Tí Hồn tộc, Cổ Ma tộc đều lên tiếng hỏi mấy vị đại Thiên Thần kia.



Bên trong dân bản địa này cũng có mấy bộ tộc mạnh mẽ lên tiếng bảo vệ Hoang, đồng thời cũng có Thiên Thần xuất thân đi giải cứu.



Đây chính là cứu binh mà đám Tuyết Lâm, Đả Thần Thạch đưa tới, Thạch Hạo từng đưa một cành của Liễu Thần cho mấy tộc này nên đã kết một thiện duyên.



Gần đây, đám Thỏ nhỏ đều tu hành ở Nhân Mã tộc, sau khi biết được Thạch Hạo bị đuổi giết thì nhanh chóng thỉnh cầu và thuyết phục những cường giả của các tộc này.



"Ta xem thử, kẻ nào dám động tới Hoang!?" Có một ông lão hét lớn khiến quần sơn sụp đổ, mấy đại Thiên Thần chấn kinh tới mức run rẩy.