Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 957 : Truy sát Thiên Thần
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Lần lượt hai vị Thiên Thần ngã xuống nên mức ảnh hưởng cực kỳ to lớn, là một sự kiện chấn động cả Tiên cổ!
Long Tước, Mã Nguyên đều có tiếng tăm lừng lẫy, đều là Thiên Thần của bộ tộc thế nhưng hiện giờ lại chết bởi một thiếu niên, đây cứ như là một cơn bão táp bao phủ bát hoang.
Hơn nữa, phong ba lần này tựa như vừa châm ngòi thuốc nổ, nhanh chóng lan nhanh về trước!
"Ầm!"
Tia chớp đỏ tươi tựa như máu đỏ chạy dài trên hư không xuống khiến cho thiên địa đều hóa đỏ đậm, đáng sợ vô cùng, những tia sét hạ xuống càng ngày càng đáng sợ hơn.
Tựa như là máu của sinh linh vô thượng đang tuôn rơi, vô cùng thê diễm.
"Bụp!"
Thạch Hạo chợt phun ra ngụm máu, thương thế quá nặng, cả người bị đánh văng ra xa, còn bên trong thì xương cốt gãy nát, máu thịt be bét, mùi khét lan tỏa.
"Trốn, trốn khỏi nơi này!"
Đây là lời nói tận sâu trong lòng của đám Thiên Thần, bọn họ còn thê thảm hơn cả Thạch Hạo, những mẫu xương vụn lộ hết ra ngoài, huyết nhục cũng đều tróc hết toàn bộ, nguyền rủa đã ăn mòn sâu vào trong khung xương.
Chỉ là, hai con Hỗn độn cổ văn vẫn canh chừng ở nơi xa chứ không hề chịu rời đi, việc này khiến bọn họ ảo não không thôi.
"Phá vòng vây, ta không tin chúng có thể ngăn hết được chúng ta!" Đế Côn bất chất nói, tới hiện tại thì chỉ có cách liều chết xung phong, nếu không thì chẳng hề có con đường sống nào cả.
Mặc khác, nếu như bọn họ có thể đào thoát thì có thể sống sót được không? Nguyền rủa trong cơ thể đã bùng phát, dù có thể trở lại trong tộc thì không lâu sau cũng sẽ suy kiệt rồi tọa hóa mà thôi.
Nhưng, chỉ cần có một tia hi vọng thì cũng phải thử nghiệm, không thể ngồi chờ chết được.
"Hú..." Cổ viên hú lớn, nó cũng kì nén không nổi nữa, chuẩn bị dùng tính mạng để liều chết.
"Được, cùng nhau xông thôi!" Cầu Long cũng đồng ý, nó chỉ còn lại nửa thân thể nên vô cùng yếu ớt, nếu trì hoãn thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ phải chết.
"Giết!" Hoàng kim cổ tượng là tên hành động đầu tiên, chiếc ngà voi trắng như tuyết của nó đã bị sét đánh vỡ nát, lớp da vàng xù xì be bét máu thịt thối rửa không còn ra hình thù gì nữa.
"Rầm!"
Hoàng kim cổ tượng chỉ vừa mới hành động thì đã khơi dậy vô số lôi đình!
Bởi vì Thạch Hạo đứng cách đó không xa, tuy rằng thương thế rất nghiêm trọng, thân thể gần như sắp vỡ nát thế nhưng vẫn liều mạng vọt tới, đồng nghĩa với việc dẫn theo ánh chớp, mang theo nguyền rủa tới đấy.
Hắn cũng không hề có ý nghĩ sẽ tha cho những kẻ này, nên lập tức ra tay chặn đường rút lui của con voi vàng.
Tia chớp đỏ ngầu cuộn trào tựa như là trời khóc rơi huyết lệ, những tia này đánh thẳng lên trên người của đám Thiên Thần khiến sự thối rửa càng tăng nhanh, Hoàng kim cổ tượng hét thảm ngay đương trường.
Bản thân Thạch Hạo cũng khẽ rên một tiếng, tới lúc này hắn cũng khó mà múa mép khua môi nữa, bởi vì hắn đang chịu phải áp lực cực kỳ to lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi.
Với lại, hắn làm bậy như vậy thì càng thêm nguy hiểm hơn.
"Bụp!"
Đây là một vùng đất cổ xưa, kiến trúc bằng đồng san sát, từng tòa nối từng tòa vô cùng hùng vĩ, rõ ràng đều được đúc từ đồng thau!
Đế Côn bỗng mở mắt, hắn ngồi xếp bằng nơi trung tâm trong một cung điện cổ bằng đồng và ra sức chống lại nguyền rủa.
Xoẹt!
Hắn bay vút lên trời, nhìn về Thạch Hạo rồi nói: "Độ kiếp... mà cũng dám đuổi theo!"
"Nói tộc nhân của ông đi đi!" Lời nói của Thạch Hạo khàn khàn do chịu phải đau đớn, lúc này hắn đã đứt gân gãy xương, trọng thương trong ánh chớp dù cố gắng được như vầy thì cũng rất là gian nan.
"Nguyền rủa của ta khó có thể trị tận gốc được, mà đây cũng là lần cuối cùng Tiên cổ mở ra rồi, bọn họ sống tiếp thì có ý nghĩa gì chứ?" Đế Côn lẩm bẩm.
"Ông..." Thạch Hạo kinh hãi, tên Thiên Thần này điên rồi, muốn tộc nhân chôn cùng mình sao?
"Ta vốn là truyền nhân mạnh nhất Tiên điện thế nhưng lại bị Giáo tổ ra lệnh phải xây dựng căn cơ ở nơi này, từ từ bố trí mưu đồ, kết quả lại lâm nguy cùng chỗ này mà vẫn chẳng hề đạt được cơ duyên lớn nào." Đế Côn tự giễu, thần sắc ủ rũ mang theo thù hận và tức giận không thôi.
Trong lòng Thạch Hạo khẽ loạn, không phải hắn muốn lưu lại mà là năm đó phải tiếp nhận mệnh lệnh, Tiên điện mưu đồ cũng không hề nhỏ, chỉ là... hiệu quả không được tốt cho lắm.
Đế Côn đã bị nguyền rủa ăn mòn, một năm cũng không hề rời khỏi chỗ ở được mấy lần nên cũng chỉ có thể quanh quẩn ở một khu, không cách nào triển khai được kế hoạch lớn.
"Tiên điện, dã tâm.. cũng mạnh ghê đó chớ." Thạch Hạo nói.
"Đến đây đi!" Đế Côn buồn bã nói kèm theo là nụ cười tàn nhẫn xông về trước, hắn biết mình sống không nổi nữa, bởi vì khi hắn thử nghiệm hóa giải đi nguyền rủa thì đã không còn chút hiệu lực nào nữa.
Hắn muốn kéo Thạch Hạo chết cùng!
Hắn không phòng ngự nữa mà thay vào đó cứ để mặc cho nguyền rủa lan tràn, còn bản thân thì thoải mái điều khiển pháp tắc Thiên Thần của mình.
"Sao lại thế..." Trên mặt hắn ngập tràn vẻ sợ hãi cùng hối hận không thôi, bởi vì ánh chớp kia cũng đang phóng về phía hắn, nguyền rủa đậm đặc gấp mấy chục lần.
"Bụp!"
Chỉ trong nháy mắt, xương cốt của hắn đều nát bét đồng thời nguyên thần hóa thành tro tàn, cứ thế hình thần đều diêt.
"A..." Thạch Hạo sớm đã trốn ra xa thế nhưng vẫn kêu thảm một tiếng, bởi vì hắn găp phải xung kích quá lớn khiến thân thể càng thêm rách nát hơn, suýt nữa thì hình thần cũng diệt theo Đế Côn.
Ầm!
Rốt cuộc, cũng chính vào lúc này thì hắn lại sắp sửa đột phá, gần như tiến cấp vào lĩnh vực Chân Thần, khí tức mạnh mẽ ngập tràn, tinh lực cương mãnh nhanh chóng tẩm bổ thân thể.
Vù!
Cả người hắn phát sáng, chỉ trong chớp mắt thì thân thể đã phóng thích ra vô tận tiềm năng, huyết nhục lấp lánh rạng ngời.
Trong tiếng vang ầm ầm là xương cốt bị vỡ nát trước kia bắt đầu gắn kết lại, thân thể được chữa trị và tiến nhanh tới bộ dáng mạnh mẽ nhất.
Sắp đột phá, đây là kết quả khi tiềm năng giải khai toàn bộ!
"Tới rồi sao, sẽ tu ra luồng tiên khí thứ ba chứ?" Thạch Hạo căng thẳng, bởi vì khoảnh khắc mà hắn dừng ở Thần Hỏa cảnh này chỉ còn dư lại giây phút này mà thôi.
Mà hiện tại, thiên kiếp lại càng thêm mãnh liệt, thi thoảng có thể thấy được những tia chớp như hóa thành cổ mộc, sinh linh, càng lúc càng đáng sợ hơn.