Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 959 : Tắm rửa Lôi kiếp viên mãn
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Đột phá rồi!
Luồng tiên khí thứ ba tinh khiết như ngọc xuất hiện và lượn lờ bên ngoài thân thể của Thạch Hạo đầy vẻ thần bí!
Không cần nói tới đời này, dù là ở hơn một kỷ nguyên trước thì đây cũng đã là cực hạn, trong nhóm người mạnh mẽ nhất thì ba luồng tiên khí có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Ở Thần Hỏa cảnh, đây là đỉnh cao nhất, biểu đạt thành tựu tối cao.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!
Ba luồng tiên khí này đối ứng với nhau, cộng hưởng cùng Đạo, tương lai sẽ nhờ vào thứ này mà lột xác, căn cơ sẽ vững chắc vô cùng.
Đây tựa như phù hợp với một quỹ tích nào đó, là sự thể hiện của con đường mạnh nhất!
Thạch Hạo đã hiểu, trước kia hắn nghĩ trăm phương ngàn kế hòng tu ra luồng tiên khí thứ ba này, thế nhưng hiện tại chỉ trong nháy mắt trước kia đột phá lên Chân Nhất cảnh thì nó lại sinh ra.
"Thăng hoa cực điểm, một giây cuối cùng thì mới thành công." Hắn suy tư.
Ranh giới lúc hắn trở thành Chân Thần thì huyết nhục rung động, xương cốt vang ầm ầm, một luồng sức mạnh kinh người từ sâu trong huyết nhục lan tràn ra ngoài để tẩm bổ thân thể của hắn.
Bởi vì, khi hắn đột phá, thực hiện việc lột xác ở cấp bậc sinh mệnh, hoàn thành việc thăng hoa thì bảo tàng thân thể tự động mở ra và thỏa thích phóng thích tiềm năng.
Trong nháy mắt, toàn bộ thương tích trước kia của Thạch Hạo đều khỏi hẳn, tinh khí cuồn cuộn như lang yên* phá tan biển sấm lao vút lên trời cao, cảnh tượng này vô cùng kinh người.
(*): Khói báo động.
Xương gãy liền lại, vết rách khỏi hẳn, mỗi một khúc xương đều trắng sáng như tuyết cùng với ánh sáng lộng lẫy đẹp đẽ.
Cho tới huyết nhục thì lại càng lấp lánh tựa như là ngọc tủy vậy, lưu chuyển sức mạnh mạnh mẽ!
Đây chính là Chân Thần, hiện tại hắn đang dặt chân trong lĩnh vực này, hô hấp tinh hoa bản nguyên trong thiên địa, mặc cho lôi kiếp không ngừng trút xuống thì bản thân vẫn nhanh chóng chuyển hóa năng lượng để mình dùng.
Thạch Hạo đang dần mạnh mẽ, hơn nữa tình trạng này vẫn đang kéo dài chứ chưa hề chịu dừng lại, hắn từ Chân Thần sơ cấp không ngừng tăng cao, khí thế nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và ác liệt.
Sự biến hóa này làm cho tất cả mọi người đang quan sát đều thất kinh, hắn chỉ vừa mới đột phá mà thực lực lại tăng vụt như vầy, thật sự khiến người khác chấn động.
Rất nhanh, lôi kiếp cuồn cuộn, tia chớp đan dệt, trong con mắt của Thạch Hạo bắn ra chùm sáng sắc bén, hắn trở thành cao thủ Chân Thần trung kỳ, thần uy lầm liệt.
Lúc này, quần áo cả người của Thạch Hạo đều thành tro bụi, da dẻ sáng mịn như ngọc, tóc dài bê bết máu đỏ, khắp thân phát ra ánh sáng chói lòa, pháp lực cường thịnh.
"Vừa mới đột phá mà đã trở thành cao thủ Chân Thần trung kỳ?" Tất cả mọi người đều ngây dại, quá mãnh liệt, quá biến thái.
Trên thực tế, Thạch Hạo sớm đã đạt tới Thần Hỏa đại viên mãn rồi, chỉ là vì để tu tiên khí nên vẫn cố gắng áp chế, tuyệt đối có thể xem là tích lũy lâu dài sử dụng một giây, hắn dừng chân ở điểm giới hạn kia đã rất lâu rồi.
Hiện giờ, khi đột phá thì sẽ vô cùng bá đạo, đẩy tu vi từ sơ kỳ lên tới trung kỳ, bễ nghễ thiên hạ.
Loại quật khởi như vầy, kinh người vô cùng.
"Ầm!"
Thạch Hạo hít vào một hơi lạnh, đây chẳng lẽ là địa phương mà nguyên thần của hắn từng tiến vào?
Chính xác, hành trình này càng đáng sợ hơn nữa, Thạch Hạo giết tới điên cuồng, gặp phải gian nguy quá nhiều, lần này là cuộc đại chiến của nguyên thần.
"A a a..."
Trong bóng tối, một thiếu niên vứt đi thân thể chỉ còn nguyên thần đang rong chơi ở trong mảnh vỡ thời gian, bị giam cầm trong một nhà giam màu đen và chiến đấu một những sinh vật kinh khủng.
Nguyên thần của Thạch Hạo suýt chút nữa thì đã tịch diệt, vô cùng thê thảm, đại chiến với địch thủ khắp mười phương sau đó thì bị ánh chớp bao vây rồi mới có thể giết ra ngoài, trở lại thân thể.
Đây là một hành trình trong địa ngục, rất nhiều sinh linh đáng sợ xuất hiện và chiến đấu với nguyên thần của hắn, là một hồi rèn luyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Ánh chớp rèn thân thể và nguyên thần, Thạch Hạo một đường xông cửa ải, cửu tử nhất sinh, tiến quân lên chín tầng trời.
Cứ như thế, hắn phá tan cửu trùng thiên, tiến vào chỗ cao thế nhưng vẫn không phải là nơi cao nhất.
"Giết!"
Thạch Hạo sức cùng lực kiệt thế nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, đánh tan trời cao tầng thứ mười và rốt cuộc cũng đã tới được phần cuối.
"Cực hạn chín tầng, tầng thứ mười là hoàn mỹ sao?"
Lôi vực tầng thứ mười, cường địch khắp nơi, núi lớn hùng vĩ, cổ mộc san sát, dược thảo thơm ngát.
Lúc hắn thu gom những cổ dược do lôi điện hóa thành thì nơi đây lại có thể tự động chữa thương, tẩm bổ cho thân thể, việc này khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
Thế nhưng, sinh linh nơi này cũng quá đáng sợ, có người lượn lờ tiên khí thậm chí còn nhìn thấy cả Thiên Phượng bất tử nữa.
Cũng may là, cũng không phải toàn bộ sinh linh đều tấn công hắn, chỉ có những ánh mắt thờ ơ liếc nhìn, chỉ có những công kích bằng khí thế đầy hung dữ mà thôi.
Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là nơi này có một đài cao, bên trên có khắc ba chữ lớn, Trảm Tiên đài.
"Trảm Tiên đài!"
Chữ này làm người khác kinh ngạc!
Thạch Hạo không biết ba chữ cổ này thế nhưng lại có thể cảm nhận và ngầm hiểu ra ý nghĩa.
"Xoẹt!"
Có tiên quang bắng tới, tựa như có thể trảm cả tiên!
Lại liều mạng, Trảm Tiên đài cũng không cách nào hạ được hắn nên từ từ mơ hồ, đây không phải là cổ đài chuẩn bị cho hắn nên cũng chỉ gặp phải xung kích dư âm mà thôi.
Dù vậy, Thạch Hạo cũng bị đánh nát mấy lần và cố gắng giữ được mạng nhỏ của mình.
"Kết thúc rồi ư?" Cuối cùng, cơ thể hắn kiệt sức, chẳng còn chút lực nào.
Rốt cuộc, hắn cũng nhìn thấy được một cái ao vàng không quả nửa mét vuông, bên trong ao có một cây thần thụ màu vàng cổ xưa, Thạch Hạo cố gắng lết tới, tõm, hắn ngã nhào bên cạnh ao và dùng miệng uống từng hớp Lôi Kiếp dịch!