Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 973 : Đại khai sát giới

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Xoẹt!



Một luồng ánh kiếm vút lên tựa như cầu vồng nối thẳng tới trời cao, Thạch Hạo rút thanh tiên kiếm Đại La rồi chém về trước.



"Rẹt" một tiếng, một con Thần viên màu vàng bị chém thành hai nửa ngã ầm trên mặt đất.



Biến cố này làm một đám người giật mình, Hoang lại chủ động xuất thủ rồi!



Con cổ viên kia chính là con cháu của một trong bảy đại Thiên Thần kia, thế nhưng lại bị diệt trừ một cách nhanh như vậy.



Nên biết, hiện giờ Hoang trọng thương gần chết, bản thân lại rơi vào trạng thái đầy hiểm nguy và không cách nào thủ đài được nữa, ấy vậy lại mạnh mẽ như thế, một chiêu kiếm là một mạng người.



Những gì vừa xảy ra đều khiến mọi người chấn kinh, vẻ mờ mịt trong mắt đều bị đánh tan.



Rất nhiều người sinh ra luồng khí lạnh, nên biết, con Thần viên vàng kia là cường giả đạt tới Chân Thần đại viên mãn, kết quả lại chỉ một chiêu đã bị giết chết.



Tên Hoang kia còn mạnh tới mức nào? Nói đánh là đánh, cơ bản chẳng hề sợ hãi, chẳng hề hè chừng chút nào.



Một lát sau, nơi đây trở nên ồn ào, rất nhiều người bàn tán về hắn.



"Ngươi dám giết người, không đi khiếu chiến đám người của các ngươi vậy mà lại vô duyên vô cớ giết đời sau của Thiên Thần trong di dân Tiên cổ ta ư?!" Có người hét lớn hỏi tội Thạch Hạo.



"Âm thầm khiêu khích, cổ vũ và treo thưởng cho cường giả tới giết ta, tưởng ta không biết à?!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.



Xoẹt!



Lại là một ánh kiếm, tên sinh linh vừa lên tiếng chất vấn Thạch Hạo kêu to một tiếng,tia máu loé lên, đầu lâu bị Thạch Hạo chém lìa.



Mọi người sợ hãi, càng thêm ồn ào hơn.



Hoang quá ngông cuồng, người này cũng chỉ vừa mới mở miệng lớn tiếng trách mắng thì đã bị hắn giết trong một chiêu.



"Quá đáng rồi đó nghe, Hoang, ngươi tưởng nơi này là đâu hả?"



"Giết di dân Tiên cổ một cách tuỳ ý, các vị đạo hữu, chúng ta cùng tay ra tay bắt hắn lại!"



"Tên này quá hung hăng và điên cuồng, đáng chém!"



Đời sau của bảy đại Thiên Thần đứng nơi xa lớn tiếng đầy tức giận, bọn họ nhờ những người xung quanh cùng nhau động thủ giết chết Hoang.



Đồng thời, những người này còn bí mật truyền âm để những hung nhân đã tiếp nhận nhiện vụ ra tay giết chết Hoang.



"Phải thế, Hoang phải làm thế chứ, những tên di dân Tiên cổ là cái thá gì chứ, cứ một chiêu mà giải quyết, đừng phí lời với bọn họ làm gì!"



"Chuẩn, đây mới là hảo nam nhi của ba ngàn châu ở thượng giới chúng ta. Phải như thế, nói bậy thì tặng ngay một chiêu!"




Ngân Khôn gào thét, lấy ra toàn bộ bảo cụ thể nhưng đều vô dụng, hắn đã bị một chiêu kiếm bỏ lìa xương trán, cả người nổ tung, hoàn toàn bỏ mạng.



"Còn các ngươi, dù là lão tổ của các ngươi ta còn dám dẫn vào trong thiên kiếp để giết, huống hồ sẽ sợ các ngươi!"



Thạch Hạo nhằm về đám con cháu của bảy đại Thiên Thần, hắn tựa như hổ nhập bầy sói, đánh đâu thắng đó, thần thông Luân hồi xuất ra, mảnh vỡ thời gian bay lượn, máu thịt be bét khắp xung quanh, thanh xuân dần hết rồi hoá thành xương trắng.



Đây chẳng phải là quyết đấu, mà là tàn sát!



"Chạy mau!" Tất cả mọi người đều sợ hãi, chênh lệch đôi bên quá lớn.



"Chạy đi đâu, đám dư nghiệt Thần Miếu, Ma Quỳ Viên, Hoả Vân động cách ngươi thì chạy đằng trời, trước kia tha cho bọn ngươi một con đường sống, không có đuổi tận giết tuyệt ấy vậy lại còn dám tới quấy phá ta, đã thế thì giết hết cho rảnh nợ!"



Thạch Hạo như một con chim bằng nhảy vút lên trời cao, giương cánh kích tám hướng, những người gây rối hùa theo đều tái mét mặt, từng người từng người bị giết chết.



Ai cũng không nghĩ tới, Hoang sắp chết lại đột nhiên hùng hổ như vầy.



Tới cuối cùng, rất nhiều người đều chạy trốn, Thạch Hạo nhấc theo thần kiếm sắc bén theo sát phía sau, thời gian không lâu sau thì có hơn ngàn bộ thi thể nằm đầy nơi này.



Những người hò hét chỉ trỏ trước kia gần như đã nằm dài dưới chân hắn cả.



Thạch Hạo cũng không hề dừng lại mà vẫn tiêu hao bản thân, Chí Tôn huyết dịch không ngừng bốc cháy, thực lực của hắn không ngừng tăng vọt, nhanh chóng phát tiết, đại sát bốn phía.



Chiến này dịch, người đời sau khi nhớ lại cũng không kìm được vẻ sợ hãi, cái gọi là thiên tài, là cường giả cũng không cách nào đỡ nổi một đòn khi đứng trước mặt Hoang, bọn họ tựa như là gà rừng chó đất vậy, bị hắn truy sát, quét sạch!



Cũng đã có Thiên Thần thầm lặng tiến tới, thế nhưng đám Bát Tí Hồn tộc, Mỹ Nhân ngư, Nhân Mã tộc cũng không phải chỉ ngồi chơi, nên tất cả đều bị chặn lại cả.



Giết tới cuối cùng, bốn phía trở nên yên lặng, không một ai dám lên nữa.



Những người vốn không liên can thì sớm đã trốn về nơi xa, ai nấy đều trợn tròn mắt, cả người lạnh rét, bởi vì nơi đó đã trở thành một chốn tu la.



Mà ngay lại đó, một thân tinh lực của Thạch Hạo đã cạn kiệt, hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ tựa như tịch diệt vậy, chẳng hề nhúc nhích mảy may.



Ở xung quanh, máu tươi lai láng, thi thể của cường giả chồng chất làm mười phương khiếp sợ!



Nơi đó như là chốn tu la, một vị cường giả đang ngồi xếp bằng lặng yên không tiếng động trong vũng máu tanh đó để ngộ đạo.



Ầm!



Hắn không ngừng run rẩy, một tia sinh cơ yếu ớt cuối cùng đều biến mất, cả người tựa như chết cứng.



Những người Bát Tí Hồn tộc hoảng sợ, khẩn trương không gì sánh bằng.



Thế nhưng, thời gian không lâu sau, một tia sinh cơ bắt đầu xuất hiện ở trên người Thạch Hạo, cánh tay là nơi xảy ra sự biến hoá đầu tiên, vốn khô quắc không chút ánh sáng gì mà lúc này trở nên vàng óng, việc này khiến mọi người kinh ngạc!