Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 977 : Các Thần tranh bá
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
"Ninh Xuyên, ngươi cũng nếm thử một đòn của ta đi!" Thập Quan vương quát lên.
Phong cách vô địch là gì, chính là đây, vừa giao chiến một quyền với Hoang thì giờ tiếp tục đánh thêm một quyền về phía Ninh Xuyên, không hề e sợ gì cả, mục đích vẫn là muốn ước lượng thực lực của người này.
Cần biết, trên võ đài gồm "Trích tiên", Hoang, Ninh Xuyên, tất cả đều là nhân vật tuyệt thế, đối đầu chỉ cần với một người thôi thì cũng đã là sự đen đủi rồi ấy vậy người này chẳng hề sợ hãi gì cả.
Vù một tiếng, hai bên tỏa ra mây khói, ánh lửa đốt trời, phép tắc đan dệt, cốt văn bay lượn, thanh thế to lớn vô cùng, không gian nơi đó tựa như là một bức tranh đang bị xé toạc.
Thập Quan vương thần dung vô địch, dứt khoát thẳng thắn.
"Ngươi cũng đỡ lại một đòn nè!" Thạch Hạo thấy thế thì bay vút lên trên trời, nắm đấm to như chiếc lò lớn, pháp lực cuồn cuộn tỏa ra ánh sáng thần thánh kinh khủng.
Hắn cũng muốn ước lượng xem Thập Quan vương mạnh tới mức nào, tuy rằng vừa đỡ một đòn lúc nãy thế nhưng cũng không cách nào đoán thực lực được cạn hay sâu.
"Được!"
Thập Quan vương hét lớn, sau lưng phát sáng, ánh lành tỏa ra, một chiếc đuôi rồng khổng lồ hóa thành rồi chém mạnh về phía Thạch Hạo.
Lại là bảo thuật Chân long!
Hơn nữa uy lực cực kỳ mạnh mẽ, chính là Chân long vẫy đuôi, là một môn đại thần thông chỉ có hơn chứ không hề kém Long quyền, năm đó một chiêu Chân long vẫy đuôi này đã khiến cho rất nhiều cường giả ôm hận bỏ mạng.
"Ầm!"
Cuộc chiến kinh hãi thế gian, nắm đấm của Thạch Hạo chạm phải đuôi rồng liền tỏa ra thần mang vô tận, tựa như là hàng vạn luồng kiếm khí chém phá trời xanh!
Mạnh mẽ tuyệt thế, phàm là Chân Thần không ai không sợ hãi, loại khí tức này lan tràn khiến tim mật người người run rẩy, làm sao đỡ nổi chứ?
Ầm!
Không gian không ngừng nổ tung, khí hỗn độn tràn ngập xung quanh hai người đồng thời nhanh chóng bao phủ xung quanh.
Bên cạnh là muôn vàn đạo tắc, vạn tia ráng lành chiếu khắp trời cao, len lỏi theo cách vết rách không gian lao ra khỏi võ đài. May là mọi người giữ khoảng cách đủ xa nếu không tử thương sẽ là vô số.
Dù là vậy, có rất nhiều người ở nơi xa bị những gợn sóng chấn động này lan tới thì gần như bất tỉnh.
Đặc biệt, một vài mảnh vỡ pháp tắc lan tới những đỉnh núi thì ngay lập tức nổ tung, còn có một vài trường hợp bị nhấc bổng lên không trung rồi mới nổ thành tro bụi.
Cảnh tượng thế này khiến mọi người sợ hãi, lạnh toát cả người, những lời thán phục đều nghẹn lại, chỉ vì bọn họ quá sợ hãi!
Tiếp đó, hai bên vẫn không có thu tay lại mà tiếp tục quyết đấu thêm mấy chục lần nữa!
Mà ở một phương khác, Ninh Xuyên cũng đang chiến với "Trích tiên", hai bên triển khai đại thần thông, chém giết kịch liệt.
"Trước kia ta suýt nữa gặp nạn ở Hung sào, thì ra là do ngươi!" Ninh Xuyên lên tiếng.
Hắn với bộ đồ trắng như tuyết, tóc bạc buông xõa, khí chất xuất chúng thế nhưng hiện giờ lại tỏa ra một luồng ý lạnh, trước kia thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng trong hung xào.
Đây là một cái kết, giữa hai người có ân oán với nhau nên phải kết thúc bằng cuộc chiến đỉnh cao này.
Bọn họ cũng không phải là người phàm tục, mạnh mẽ siêu nhiên.
Thạch Hạo cười to, nói: "Trường Cung Diễn huynh, đừng nóng vội, trước hãy để ta dạy bảo hắn đã."
Kiếm cốc, Hỏa Vân động đều là những đạo thống cổ xưa trấn áp Tội châu, Thạch Hạo cũng chẳng hề có chút thiện cảm nào với bọn họ, khi nhìn thấy đệ tử của Kiếm cốc lên đài thì hắn chắc chắn sẽ giết chết.
"Cô Kiếm Vân, rút kiếm của ngươi ra đi!"
Thạch Hạo vừa tới chính là một quyền, ánh sáng vạn trươnjg, đánh nát trời xanh!
Cô Kiếm Vân xuất kiếm, vô cùng sắc bén, kiếm mang phá tan hư không, tỏa ra hàng ngàn hàng vạn vệt sáng, vẻ lạnh lẽo bao trùm cả bầu trời.
Keeng keeng keeng...
Tia lửa văng khắp nơi, Thạch Hạo dùng tay không không ngừng đỡ lấy những đường kiếm này.
Vào lúc này, hắn không hề bảo lưu gì nữa, mỗi một quyền là vận dụng thần lực cái thể của bản thân, thần dũng không cách nào đỡ nổi.
Khi vừa mới va chạm thì Cô Kiếm Vân đã ứa máu nơi khóe miệng, thần kiếm mờ đi, lảo đảo lùi về sau.
"Vương giả trẻ tuổi mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ của Kiếm cốc, cũng chỉ có nhiêu đây" Đây là lời nói của Thạch Hạo, tiếp đó lại đánh về phía Ninh Xuyên, bỏ qua Cô Kiếm Vân.
Bởi vì, Ninh Xuyên vừa kịp tới cứu viện!
Không ai xem thường Cô Kiếm Vân cả, dưới thần uy chí cường của Hoang mà chưa hề bị mất mạng ngay tại chỗ thì cũng đã là vô địch thần dũng rồi, dù sao đó cũng chính là Hoang!
"Trùng Đồng bất bại, xưa nay vô địch, loại chiến đấu này làm sao thiếu ta được chứ!" Nơi xa có người nói nhỏ.
Thạch Nghị xuất hiện, bước đạp hư không, nhanh chóng tiến tới và hạ xuống vo đài.
"Kiếm cốc trấn áp Tội châu, chèn ép tội huyết một mạch của ta, vậy đã từng hỏi qua ta chưa." Thạch Nghị hỏi, hắn cũng muốn một lời giải thích từ Kiếm cốc.
Một lát sau, hư không nổ tung, khí hỗn độn tràn ngập, con mắt của Thạch Nghị tựa như đang khai thiên tích địa, chấn động tất cả mọi người.
Hai mắt của hắn bắn ra hai chùm sáng lao vút về phía Cô Kiếm Vân.
Cô Kiếm Vân tức giận giơ kiếm chém tới.
Nhưng, kết quả lại là bị hai chùm sáng kia chấn cho nứt cả bàn tay, sau đó máu tươi không ngừng chảy xuống.
Tiếng hét dài truyền tới, lần nữa có người lên đài, nói:" Đáng tiếc, chẳng có mỹ nhân tuyệt thế nào cả, nếu không thì đánh đấm làm gì nữa chứ."
Thạch Hạo quay đầu lại thì liền nhận ra người này, hắn cũng từng giao thủ với kẻ này ở hạ giới, chính là chàng trai với ngọn lửa hừng hực ngày xưa, là ngừng sở hữu một góc Luân Hồi bàn.
"Sao các ngươi cứ muốn lấy hắn để thử đao vậy, có gì đặc biệt à? Để ta thử xem sao." Chàng trai với ngọn lửa hừng hực nói rồi nhìn về phía Cô Kiếm Vân.
Cô Kiếm Vân tức giânj, sắc mặt tái xanh, hắn mạnh mẽ là thế mà nay lại trở thành bia ngắm để mọi người ước chừng sức mạnh!
"Ha ha..." Tiếng cười truyền tới, ngọn lửa hừng hực, một chàng trai chọt tới, tóc tai lượn lờ mang theo vẻ hoang dã và ma tính, nói: "Ta, Tử Viên Phu cũng đã xuất quan, Đại phần thiên công cũng đã luyện tới mức độ trước giờ chưa có ai luyện thành, làm sao lại không đi săn giết mấy tên quái thai cổ đại chứ!"
Trên võ đài trở nên đại loạn, một nhóm người mạnh mẽ nhất đã đống đông đủ, sẽ diễn ra một cuộc quyết chiến đáng sợ nhất.