Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 980 : Rối loạn
Ngày đăng: 01:22 19/04/20
Đã có người của ngoại giới giết vào tận đây rồi!
Tin xấu này làm chấn động cả tiên cổ!
Tình hình rối loạn từ trước đến nay chưa từng xảy ra ở vạn cổ đã bắt đầu, khiến cho tất cả cư dân bản địa đều lạnh toát cả sống lưng, không biết đây là phúc hay là họa.
Ngay cả thiên tài của ba ngàn châu đâu đâu cũng sục sôi, bọn họ biết, sư môn chuẩn bị đi vào đây, sẽ tiến quân vào di địa Tiên cổ, đáng tiếc... đã chậm mất một bước.
Nếu như sớm hơn một chút nữa thì Hoang chắc chắn sẽ không tiến vào được cánh cửa ánh sáng kia!
"Thật đáng tiếc mà!" Có người dẫm chân đấm ngực thùm thụp tỏ vẻ bực tức đến phát rồ, chỉ chậm một chút xíu nữa thôi mà hỏng việc, tiếc hận cả đời.
Rất nhiều người phải đau đớn ôm hận hét vang trời, cũng có không ít người nguyền rủa, khuôn mặt méo mó vì phát điên phát dại, chỉ ước kịp thời có thể dẫn sư môn đi giết khắp Tiên cổ.
Cũng có người thì toàn thân rét run, linh cảm điều không ổn sẽ xảy ra.
Lấy ví dụ như một vài quái thai cổ đại, như Thập Quan vương, "Trích tiên" thì nếu như Giáo chủ của ngoại giới đi vào thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì, trong tay bọn họ có những thứ nghịch thiên, mấy người kia chắc chắc đều có ý đồ với bọn họ.
Nhốn nháo hỗn loạn đến cực điểm, nếu như Tiên cổ mà gặp nạn, những Giáo chủ kia mà càn quét quá mức thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh muôn kiếp hối hận.
Dù là Cô Kiếm Vân sau lưng có đại giáo bảo vệ cũng phải biến sắc, nếu như Tiên cổ mà loạn thì vương giả cổ đại như bọn họ không thể hội hợp với sư môn thì rất có thể sẽ bị ám sát.
Ảnh hưởng này rất lớn đến vận mệnh!
Trong lúc này, phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau.
"Cũng không phải không địch lại mà là do chuyển biến quá nhanh!" Thập Quan vương thì thầm nắm chặt nắm đấm, buông 3 sợi tiên khí hóa thành chân long quấn quanh trên người của hắn.
Hắn bộc phát mạnh khiến cho không gian sụp đổ, việc này khiến mọi người ai nấy đều khiếp sợ!
Đặc biệt, một nhóm thiên tài đứng quá gần hắn cho nên toàn bộ đều phun máu xối xả cùng lúc bay ngược ra sau, cơ bản không thể nào đỡ được sức chấn động này.
Đây là Thập Quan vương, khí tức bị giải tỏa dưới cơn tức giận đủ khiến người khác chịu không thấu rồi.
"Ồ?" "Trích tiên" vốn thất vọng, lòng mang vẻ không cam thì đột nhiên thần sắc hơi biến, bởi vì cánh cửa ánh sáng kia vẫn chưa hề biến mất.
"Trích tiên" một cây áo quần đen tung bay tựa như Thiên phượng tung cánh, nhẹ nhàng và bay bổng, hắn được tiên khí bao quanh tung ra mưa ánh sáng rồi tiến thẳng tới gần cánh cửa ánh sáng đó.
"Cái gì, hắn cũng đi vào rồi!" Mọi người ngây ra.
"Trích tiên" bồng bềnh lượn lờ tiên quang, không minh vô cùng, duỗi chân tiến thẳng tới cánh cửa ánh sáng rồi nhanh chóng phóng vào trong.
Không một ai lên tiếng, bởi vì họ sớm đã có kết quả rồi.
"Thôi, chỉ có thể để đám môn hạ Thiên Thần đi vào tranh cướp cơ duyên thôi, ta tin rằng bọn chúng ra mang ra được." Có Giáo chủ lên tiếng.
Chỉ là, giới bích nào không vững chắc, dù muốn bảo vệ để Thiên Thần đi vào thì bọn họ cũng cần phải hợp lực lại với nhau rồi tạo ra một tiết điểm để bảo vệ người đi vào.
"Tiên cổ đã bài xích chúng ta, lỗi này không chắc chắn, không thể chịu đựng bao nhiêu nữa đâu, Thiên Thần đi vào cũng sẽ không quá nhiều." Có người nói.
Tất cả mọi người đều hiểu, nếu như tiết điểm này mà bị hủy thì bọn họ cần phải tìm kiếm nơi khác, lần nữa cùng nhau thi pháp thì mới có thể mở ra được.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, nhóm người ban đầu tiến vào hẳn là rất thuận lợi.
Những người tiến vào rất quan trọng nên các giáo cùng nhau thương lượng để đưa ra kết quả.
"Nhóm người đầu tiên đi vào thì phải có một suất của Tiên điện ta!" Xa xa có một cung điện bằng đồng cổ xưa tỏa ra khí hỗn độn, một giọng già nua truyền tới.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù là đại Giáo chủ cũng không ngoại lệ, ai nấy cũng rất kiêng kỵ người này.
Bên trong một chiếc xe kéo cũng truyền tới lời nói, đó là Đế tộc đương đại, họ cũng phải có một suất.
"Ta, Tây Phương giáo cũng phải có một suất."
"Ta, Minh tộc cũng muốn tiến vào vùng đất tạo hóa Tiên cổ này."
"Ta, Thần miếu có thể dùng Cửu thiên thập địa kinh để bảo vệ thông đạo này, cho nên phải tính ta một suất."
...
Hết thảy các Giáo chủ đều lên tiếng để tranh cướp suất đi này.
Vào lúc này tuyệt đối không ai nhường ai, việc này liên quan tới vận may lớn, bọn họ là đang phân phối cơ duyên to lớn nhất của Tiên cổ.
"Gì mà Hoang, gì mà "Trích tiên", gì mà người thắng cuộc sau cùng, sau khi bị Thiên Thần trấn áp thì chỉ có thể trở thành bụi bặm!"
Có Thiên Thần được tuyển chọn nói nhỏ, đó là một người trung niên với ánh mắt đầy lạnh lẽo của Tiên điện.
"Đạo hữu nói rất có lý, lúc chúng ta chưa đi vào thì bọn chúng cũng tựa như đám nhóc đang chơi đùa mà thôi, hiện giờ tạo hóa cũng nên quy chủ rồi, đứa nào không tuân theo thì chỉ có thể thành tro tàn!"
Trong Tiên cổ, vùng đất cuối cùng ở phía sau cánh cửa ánh sáng trên võ đài.
Thạch Hạo một thân một mình đứng quan sát, nơi này quá thần bí, hắn tựa như đã hóa đá.