Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 984 : Giá lâm

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Rời khỏi cung điện dưới lòng đất, lúc chạy ra khỏi khu vực mộ Tiên đó thì bậc thềm đá cửu thiên kia xuất hiện.



Thạch Hạo lao nhanh tựa như sấm chớp, sau cùng thì trở lại bức tường tuyệt vọng kia.



Hiển nhiên, muốn trở về thì đều phải quay lại con đường không gian màu vàng này, không hề có dù chỉ một cái truyền tống trận nào cả.



Thạch Hạo suy nghĩ giây lát thì chợt dừng lại, tiếp đó tạo ra một vết lõm ở nơi vách tường rồi trốn vào trong chờ đám người đã đoạt được tạo hóa kia trở về.



Thời gian cũng không dài thì đã có vài người trở ra, cũng không phải là đám người "Trích tiên", Thập Quan vương, rõ ràng bọn họ vẫn còn đang tìm kiếm những tạo hóa khác cho riêng mình.



Thạch Hạo xuất thủ, xoay người dùng chiếc quan tài nặng hơn núi nơi lưng đập bay một người trong đó.



Đây là một tên quái thai cổ đại thế nhưng cũng cảm thấy hoa cả mắt, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực gì cả, hắn bị người khác nện một cú "ám côn", đánh "hắc gạch".



Thạch Hạo nhanh chóng lao tới, hắn ra tay đều có chừng mực chứ không hề lấy tính mạng của người này, chỉ là đánh cho ngất xỉu mà thôi.



Hắn tựa như tia chớp cướp sạch đồ của kẻ này.



Tiếc là, trên người này chẳng hề có kinh thư và cũng chẳng đoạt được truyền thừa, bởi vì hắn chưa có tu ra tiên khí cùng với việc thấy bản thân khó mà có thu hoạch gì ở đây, vô cùng quý trọng bản thân nên mới nhanh chóng quay về.



Thạch Hạo lắc đầu, quẳng hắn sang một bên rồi tiếp tục ẩn núp.



Thời gian rất gấp nên hắn không thể nào cứ trì hoãn thêm được nữa, hắn rất muốn đám Ninh Xuyên đi ra nhanh chút, nếu mà cướp sạch của đám này thì sẽ vui sướng vô cùng.



"Ầm!"



Lại một người lao ra, Thạch Hạo xoay chuyển quan tài ngọc lần nữa đập tới.



"Ồ, là sách ngọc!" Thạch Hạo mừng rỡ, vừa mới đập bay kẻ này thì đã cảm ứng được gợn sóng đại đạo đang tỏa ra kia.



Nhưng việc nằm ngoài dự đoán của hắn lại xảy ra, kinh thư kia quá kỳ dị, nó phát ra ánh sáng bao phủ tiên chủng rồi nhanh chóng lao vút lên trời cao.



Thạch Hạo dùng hết khả năng để ngăn cản thế nhưng quyển kinh thư này quá thần bí nên đã biến mất trong hư không, xuyên thủng qua mặt đất rồi cứ thế mà bay đi mất.



"Cả ta cũng không thể giam cầm được à?!" Thạch Hạo giật mình.



Vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, vật này quá kỳ lạ, không chọn hắn thì cũng thôi đi thế nhưng lại cứ thế trơ tru tuột khỏi tay, sau khi thoát khỏi quan tài cổ thì khó mà bắt lấy được.



Một lát sau thì "Trích tiên", Thập Quan vương cũng quay trở lại đây, bởi vì bọn họ biết Thiên Thần sẽ vào nên cần phải nắm chặt thời gian, miễn sao đừng bị bọn họ cản trở.



Phía sau bọn họ chính là Ninh Xuyên, mục đích cũng y như bọn họ.




Ở phía sau cũng lần lượt có những người lao ra, trở lại võ đài này, tất cả đều khiến mọi người kinh ngạc.



"Trời ơi, vận may lớn kia chẳng lẽ là chiếc quan tài ngọc đó?"



"Bên trong có thứ gì kìa, hình như là một bộ cổ kinh!"



Thời khác này Thạch Hạo trở thành tiêu điểm, ai nấy cũng nhìn về phía hắn, bởi vì hắn chính là người đi vào đầu tiên, và cũng là người khác biệt nhất, lại mang một quan tài như thế trở ra.



Thạch Hạo, "Trích tiên" đều muốn bỏ chạy thế nhưng lại phát hiện có Thiên Thần sử dụng đại thần thông khóa chặt lại, có Thiên Thần ngăn cản bốn phía.



"Ha ha..." Có Thiên Thần cười lớn đầy bình tĩnh và thong dong, hài lòng ngăn chặn không cho những người này rời đi.



"Các ngươi có thể công bố nói một chút về tạo hóa của mình đi." Một trong số Thiên Thần đó lạnh lùng nhìn về phía đám người trên võ đài.



Ngoài trừ sáu đại Thiên Thần ra thì còn có vài Chân Thần ở lần thử nghiệm độ an toàn của lần vượt giới đầu tiên, tổng cộng cũng tới mười mấy người, lúc này một trong số đó hỏi lớn, bắt tu sĩ trên võ đài nói rõ tạo hóa của từng người.



"Trích tiên", Thập Quan vương cũng chẳng hề đếm xỉa tới đám người này.



"Có Thiên Thần ở đây, các ngươi cũng nên biết điều chút." Có người tức giận nói.



"Ngươi là gì hả, cũng dám to mồm trước mặt ta?" Thập Quan vương lạnh lùng đáp.



"Lời của hắn chính là ý của ta, người trên võ đài tạm thời không thể đi." Một vị Thiên Thần mở miệng nhìn chằm chằm Thập Quan vương, rồi khẽ liếc qua "Trích tiên".



Hai người, một người có Thế Giới thụ còn một người sở hữu một chiếc sừng của Thiên Giác Nghĩ, đều là tiên trân nên không thể bỏ qua được.



Kể cả Thạch Hạo càng không thể bỏ qua, chiếc quan tài ngọc mà hắn khiêng ở sau lưng quá bắt mắt, không muốn người khác chú ý cũng không được.



"Ngươi, hạ quan tài ngọc xuống rồi kính dân lên cho Thiên Thần đi!" Một người quát lớn đồng thời chỉ tay về phía Thạch Hạo.



Đây là một tên Chân Thần, tất nhiên là hắn biết Hoang, mấy năm vừa qua cũng không chỉ một hai lần thấy Hoang phát uy ở trên cánh hoa Tiên đạo kia.



"Tên phế vật như ngươi, dù tư cách tiến vào Tiên cổ cũng không có mà cũng xứng chỉ trỏ trước mặt ta à?" Thạch Hạo cười khẩy, hắn giết đều là thiên tài của các tộc cho nên cũng chẳng để đám người này vào trong mắt, đối mặt với khiêu khích này thì hắn chỉ búng một ngón tay.



Bụp!



Máu tươi tung tóe, người kia nổ tung.



Một vị Thiên Thần cách đó không xa không hề ra tay cứu giúp, chỉ là sắc mặt trở nên âm u vô cùng.