Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 990 : Con đường chín đoạn

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


Con đường cổ này rất dài, nó xuyên thấu hư không, tiến vào nơi bí ẩn.



Thạch Hạo bước lên tựa như đang bước trên những hàng đá cuội, cảm giác y như thật vậy, nhưng hắn không cho rằng đây là một con đường đá thật sự.



Hư không dần nứt ra, mênh mông đến vô ngần, con đường này xuyên qua vĩnh hằng, không biết kéo dài tới nơi nào.



Hai bên đường lan tỏa mưa ánh sáng, tiên vụ ngập tràn, không cách nào diễn tả được vẻ thần bí và thánh khiết, nhưng ở nơi xa lại là hư vô tối tăm.



Đả Thần Thạch và Hoàng điệp cũng đuổi theo sát bên cạnh Thạch Hạo.



Yên tĩnh không có một chút tiếng động nào, chỉ có hào quang và những cánh hoa bay lượn, trong hương thơm ngát là đạo vận làm lòng người say mê, tựa như là đang hành hương tiến tới vùng đất thần thánh nhất.



Bên ngoài tuyệt địa, những đại Thiên Thần càng thêm ra sức đánh vang trống thần, thổi lớn kèn lệnh, bọn họ không thể biết bên trong đang diễn ra những gì, thậm chí cũng không xác định được Thạch Hạo có bị ảnh hưởng gì hay là không.



Vì sao lại không có chút động tĩnh nào nhỉ, dưới cái nhìn của bọn họ thì nếu gặp phải công kích của Thiên Thần thì người đang ngộ đạo chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mới đúng chứ.



"Tên nhóc này không đơn giản, ta cảm thấy hắn không có việc gì cả!"



"Hắn không có ở trong rồi, có thể chúng ta đã phán đoán sai, thật ra hắn trốn ở nơi khác." Có người hoài nghi.



"Tuyệt đối là ở bên trong!" Thiên Thần của Tiên điên vững tin, vẻ mặt hắn cay cú tới cực điểm, trước kia gặp phải chồn già truy sát đã làm hắn ôm một bụng tức giận, còn có luồng sát cơ bốc ra ngoài.



"Hắn sống không lâu nữa đâu, chút nữa sẽ tiếp tục quấy nhiễu tiếp!" Thiên Thần của Hỏa Vân động lạnh lùng nói.



Ở bên ngoài tuyệt địa này, những vị Thiên Thần đều vây quanh nơi đây, sẽ không tha cho bất cứ dù chỉ là con ruồi nào bay qua, ai cũng hi vọng có thể vây giết được hoang, không để cho hắn chạy thoát.



Bởi vì, tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh khiến cho các Thiên Thần phải sợ hãi, nếu cho hắn thêm chút thời gian nữa thì chắc chắn sẽ trở thành Thiên Thần và đứng ngang hàng với bọn họ.



Tới lúc đó, ba luồng tiên khí hóa thành cánh hoa đại đạo lơ lững trên đầu thì ai có thể so tài?



Chỉ vừa tưởng tượng thôi thì bọn họ đã âm thầm sợ hãi, tuyệt đối không thể để cho việc này diễn ra, nhất định phải giết chết hắn khi còn đang yếu ớt!



Nếu không, Hoang có thể đánh nát ghi chép, sáng lập nên truyền kỳ thành tựu Thiên Thần trong nhất gian ngắn nhất.



Bên trong vết rách hư không, đường cổ kéo dài càng ngày càng sâu thẳm, Thạch Hạo không biết đã tiến tới bao xa, chỉ có những ánh sáng đang tỏa ra trên con đường đá này mà thôi.



Xung quanh, màu đen vây kín, tựa như bước thêm vài bước nữa sẽ chìm vào trong bóng tối nặng nề ấy.



Những nơi đó đen kịt không cách nào tra xét, không cách nào quan sát, cơ bản không thể thấy được bất cứ thứ gì, Đả Thần Thạch và Hoàng điệp không ngừng quan sát, trong lòng thì lại bất an.




Thạch Hạo nhìn kỹ bọn họ thế nhưng không nói lời nào.



Những người này, có ông lão già khụ, có trung niên thần võ bá đạo, có thiếu nữ uyển chuyển quốc sắc thiên hương, còn có trẻ con trông đầy hồn nhiên.



Nhưng, khi nhìn ánh mắt của bọn họ thì Thạch Hạo có thể thấy được, không bất kỳ người nào nhỏ tuổi cả, trong cặp mặt là vẻ tang thương, đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng vậy.



Tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng nơi đó, làn da lấp lánh, hai mắt sâu lắng chẳng hề nhúc nhích.



Mỗi người đều tỏa ra vẻ tức giận, tựa như đang bế quan tu hành, chỉ là ánh mắt rất quái lạ mà thôi.



Thạch Hạo thở dài, những người này đều đã chết, là xác chứ chẳng hề có hồn.



Ngoài ý muốn chính là, cơ thể của bọn họ không hề thối rửa mà vẫn còn sinh cơ, chỉ cần có nguyên thần thì có thể đứng lên, có thể sở hữu thần uy đáng sợ.



"Sao kỳ lạ vậy?"



Thạch Hạo đi về trước, những bóng người này đều bị đánh bật từ trong vách đá kia, nhưng không hiểu vì sao lại ẩn thân trong vách đá này?



"Đánh phá thiên địa, nhìn thấy Trường sinh, chẳng lẽ là đánh nát vách đá này thì có thể trường tồn cùng thế gian sao?"



Hắn lộ vẻ khác thường rồi đi xung quanh những thể xác này.



Bỗng dưng, Thạch Hạo ngẩn ngơ.



Đả Thần Thạch sợ hãi hét lớn: "Thành tiên rồi?!"



Sau lưng những người này đều có một vết rách chứ không hề có vết máu, vết rách đó rất ngọt phát ra thánh quang, không cách nào nói ra vẻ kỳ dị này được.



Mỗi người ai cũng như vậy, tựa như có sinh linh từ trong cơ thể thoát ra ngoài nên lưu lại một khe hỡ vậy.



"Giống như những gì được ghi chép trong cốt thư vậy, chẳng lẽ là phi thăng à?!" Chẳng trách Đả Thần Thạch lại sợ hãi như vậy, nơi đây quả thật rất giống với những gì được ghi chép trong tài liệu cổ đại.



Các vết thương, thánh quang, còn có thi thể đầy sinh cơ này, đều y chang với truyền thuyết.



Truyền thuyết cổ xưa nói rằng, có người thành Tiên thì bắt đầu lột xác, cũng chính là thể xác, chỉ có nguyên thần bay ra và đặt chân vào trong thế giới khác và hưởng thụ Trường sinh ở nơi đó.



"Đừng nói là, những người này đều đã Thành tiên, và đây là sự lột xác của bọn hắn nhen!" Thạch Hạo ngờ vực.