Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 992 : Xuất quan

Ngày đăng: 01:22 19/04/20


"Đây chính là sức chiến đâu của cấp Thiên Thần à?"



Thạch Hạo xoay người bắt lấy một đám mấy giữa trời vào trong tay, lúc này tựa như hắn có thể tiêu diệt được hết thảy kẻ địch vậy!



Hắn có cảm giác, hiện giờ có thể ôm sao trên cữu thiên, diệt phủ dưới cửu u, thông thiên triệt địa, không gì là không làm được, hiện giờ có thể giết sạch cường địch đang ở bên ngoài kia.



Tinh lực mãnh liệt, lực nguyên thần khuếch tán, có thể hắn hiện giờ mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần, thần giác tăng lên một đoạn dài!



Ngay trong lúc này, giống như bản thân như đi vào cõ thần tiên, như tiến vào trong vũ trụ vào ngồi xếp bằng bên trên một ngôi sao lớn, xung quanh là những chòm sao lấp lánh xoay tròn diễn biến ra đại đạo.



"Hả, không đúng!"



Trong giây lát khi Thạch Hạo cảm thấy thế thì chợt hét lớn một tiếng để bừng tỉnh bản thân, thần sắc trên khuôn mặt hắn biến hóa liên tục, rất lâu sau mới có thể khôi phục lại như cũ.



"Đây chính là di chứng sau khi thành công lên cấp Thánh tế ư, suýt nữa thì ta đã lạc lối rồi!" Hắn khẽ nói.



Đại đạo vừa thành nên rất nhiều tu sĩ sẽ đánh mất hồn vía, hoàn toàn chìm trong dục vọng lạc lối.



Cũng may là hắn không có chìm đắm vào bên trong mà nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu không thì thần phách sẽ mơ hồ và từ đó sẽ trở nên đần độn.



Thánh tế, hắn đã bước vào lĩnh vực này, sau khi tỉnh táo lại thì cũng không có xông ra ngoài chém giết Thiên Thần, mà bắt đầu củng cố tu vi của bản thân.



Kỷ nguyên hiện giờ không có thiên kiếp cho nên hắn cần phải ra sức để khơi dậy thứ này, hiện giờ không có sấm chớp đánh xuống dù sao thì cũng khiến hắn rất yên tâm.



Tinh lực vẫn không ngừng tăng vọt mạnh lên, tựa như là sông lớn cuộn trào, như biển rộng chập tùng!



Thực lực của hắn vẫn đang còn tăng trưởng, cảm giác còn muốn mãnh liệt hơn cả tước kia nữa!



Quả nhiên, nếu như bị lạc lối thì sẽ bỏ qua cơ hội tinh tiến đạo hạnh như vầy, đây là một loại cảm ngộ kỳ lạ nên Thạch Hạo yên lặng không chút tiếng động, tựa như ngưng kết làm một thể với toàn bộ đất trời.



Trong chớp mắt, hắn như hóa thành núi đá tồn tại cùng với cây cỏ, với núi non sông nước, là một phần của những thứ này.



Cuối cùng, hắn lại trở thành bầu trời xanh biết hòa quyện với khung trời trên cao, tựa như là vị thần linh duy nhất đang đảo mắt nhìn xuống đại địa hùng vĩ.



Đây là cảm giác ở cấp Thiên Thần ư? Cao cao không thể với tới, cảm giác vô cùng khó tả, đứng sừng sững ở đỉnh cao trong nhân gian.



Thạch Hạo quên đi tất cả, bất động như núi, hai mắt nhắm nghiềm thế nhưng lại có một loại uy nghiêm đang sợ vô hình khiến cho những độc trùng đang trốn ở dưới các huyệt động run sợ.



Mà lúc này, Thánh Nhân mộc phát sáng rồi tụ lại thành một chùm hào quang tiến hết vào trong Thiên linh cái của Thạch Hạo, tiếp đó từ từ di chuyển xuống dưới hai chân và đi ra bên ngoài, là đang gột rửa thân thể cho hắn.



Thánh tế!



Nhưng đã khác với dĩ vãng, đây là củng cố tăng tiến đạo hạnh, còn là sự rèn luyện cho cơ thể và linh hồn của hắn, chém bay những tỳ vết cuối cùng của cảnh giới này.



Cũng không biết qua bao lâu thì Thạch Hạo mở mắt, nhất thời hai luồng điện lạnh bắn mạnh xuyên thủng hư không, làm người khác hiện lên lòng kính nể.




Thạch Hạo hóa thành một vệt sáng vọt tới, một người chia làm hai thân, linh thân cũng chuyển động đề phòng hai người bọn họ chạy thoát.



Trong đó, Thiên Thần giáp bạc đã đánh nứt hư không để chạy trốn thế nhưng lại phát hiện thiên địa nơi này đã bị khóa chặt, đã bị Thạch Hạo dùng phát tắc phủ vây nhốt ở bên trong.



Đồng thời, Thạch Hạo vận chuyển đại pháp lực làm cho dòng nước Thái âm chảy ngược lại, không cho chảy vào trong tiểu thiên thế giới này.



"Nạp mạng đi!"



"Nhóc con, ngươi hơi mất dạy rồi đó, mặc dù Thánh tế là con đường Thần vương thế nhưng ngươi cũng không phải là Thiên Thần, nhận lấy cái chết đi!" Thiên Thần mặc giáp trụ xanh hét lớn.



Đang lúc nói chuyện thì miệng hắn phun ra một hồ lô màu xanh có tản đôi chút khí hỗn độn rồi nhanh chóng hóa lớn, tiếp đó miệng hồ lô phát sáng hút lấy Thạch Hạo vào trong.



Chân thân của Thạch Hạo thu nhỏ lại rồi xoay tròn tiến về phía miệng hồ lô.



"Ha ha, cũng chỉ đến thế!" Thiên Thần giáp xanh cười lạnh.



Nhưng mà, nét cười của hắn rất nhanh cứng lại, Hoang chuẩn bị bị hút vào trong miệng hồ lô kia chợt bùng phát, kim quang tế trời, thân thể nhanh chóng hóa lớn rồi một quyền đánh nát chiếc hồ lô này.



Tiếp đó, quyền phong cuộn trào đánh thẳng về phía hắn!



Tên Thiên Thần hét lớn rồi kết pháp ấn đỡ lấy, kết quả miệng phun đầy máu đồng thời cánh tay bị đánh gãy, lảo đảo thối về sau.



Đồng thời ở hướng khác, Thiên Thần giáp bạc kia bị bộ linh thân của Thạch Hạo chặn đứng và đang giao kích với nhau.



...



"Bụp!"



Thiên Thần mặc giáp trụ xanh tỏ vẻ khiếp sợ tột độ, bởi vì đầu của hắn đã bị một chưởng của Thạch Hạo chặt đứt bay ngược sang bên.



"Chúng ta tới đây!"



Hư không bị phá tan, có hai tên Thiên Thần nhanh chóng tới cứu viện, bởi vì tế đàn đã kinh động tới bọn họ.



"Thế thì cùng lên chết hết đi!"



Thạch Hạo nói, trận chiến này gió lớn thét gào, quỷ khóc thần sầu, cả tiểu thiên thế giới này đều dấy lên mưa máu, vạn linh khiếp sợ.



Cuối cùng, tổng cộng bốn cái đầu lâu đều lăn lông lốc dưới đất, tất cả đều là của Thiên Thần.



"Ta nên ra ngoài rồi, cái gì mà Thiên Thần của Tiên điện, cái gì mà nhân vật cường thế của Minh tộc, toàn bộ Thiên Thần đều sẽ bị giết sạch!" Thạch Hạo nói đầy cay nghiệt.



Rõ ràng, Tiên cổ chắc chắn sẽ nổi lên cơ chấn động cực lớn!