Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 18 : Đêm mưa

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Biểu tình của Kì Ngạc cứng ngắc, cả người đều hóa đá, trong đầu bất

chợt xuất hiện một khung cảnh — Sau khi biết được sự thật, Cố Bách giận

dữ xông tới lột sạch quần áo của cậu, sau đó bắt cậu quỳ úp sấp trên

giường, giống tư thế của Mặt Trẻ Con lần trước, cuối cùng túm lấy eo

cậu, bắt đầu bạo cúc của cậu, bạo tới bạo lui, bạo đến chết đi sống lại.



Mẹ nó, quá tàn nhẫn rồi! Tim Kì Nhạc run lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc thứ trên tay: “Vào bằng cái này.”



Cố Bách nhận ra đó là chìa khóa của nhà trọ, nghiền ngẫm hỏi, “Là Tiểu Nhạc nói cho cậu biết?”



Kì Nhạc cười gượng: “Phải, tôi vừa khôi phục được một chút trí nhớ.”



Cố Bách nhíu mày: “Có nhớ ra việc hai người quen nhau thế nào chưa?”



Kì Nhạc chột dạ trả lời: “..... Cái này thì chưa.”



Cố Bách gật gật đầu, quan sát cậu: “Vậy cậu tới đây làm gì?”



Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, sau đó nháy thêm mấy cái nữa: “Là vì.....”



“Sao?”



“Được rồi, tôi sẽ nói thật cho anh biết.” Kì Nhạc dùng ánh mắt chân

thành nhìn Cố Bách, “Thật ra tôi cũng chưa nhớ được gì nhiều nên mới tới đây nhìn thử, biết đâu có thể nhớ thêm gì đó, đúng không?”



Cố Bách không trả lời, nếu vừa rồi không nghe thấy tràng cười khoái

trá của cậu, anh đã miễn cưỡng tin vào điều này, nhưng anh đã nghe được, sau đó còn nhớ tới một chuyện, lúc trước người này có thể mặt không đổi sắc lừa Dịch Hàng, bây giờ khó mà đảm bảo người này không lừa anh.



Kì Nhạc bị Cố Bách nhìn đến sợ hãi, cười gượng: “Thật mà, anh thử

nghĩ xem, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi lừa anh làm gì chứ.”



“Ừ.” Cố Bách đáp một tiếng, hỏi ngược lại, “Cậu đã đến đây rồi, có nhớ được gì chưa?”



Kì Nhạc còn đang lo lắng không biết Cố Bách có nghe được tràng cười

khoái trá của mình không, nghe anh hỏi vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xung quanh đánh giá: “Để tôi suy nghĩ chút đã.”



Cố Bách không thích người khác đi qua đi lại trong phòng mình, đang

định đuổi cậu ra phòng khách thì con mèo cụp tai trong ngực đột nhiên

giật giật, anh đưa tay vỗ vỗ nó để trấn an, nhưng nó lại dùng móng vuốt

gạt ra, sau đó nhảy xuống đất. Cố Bách liếc nhìn tay mình, cảm thấy vô

cùng bất đắc dĩ.



Con mèo cụp tai xám trắng này được Tiểu Nhạc nuôi lớn, Tiểu Nhạc đã

chiều hư nó, từ trước tới giờ nó chỉ nghe lời của một mình Tiểu Nhạc,
hiểu chưa? Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa có được không?!”



Kì Nhạc nghe mấy từ “đã chết”, thân thể theo bản năng run lên.



Cố Bách nhướng mày: “Câm miệng.”



“Tớ không câm!” Cả người Tiểu Dĩnh run rẩy, nước mắt trượt xuống hai má, cô cố gắng lau nó đi, “Theo tớ về nhà.”



“Không.”



“Cậu.....” Tiểu Dĩnh tức giận ném ô xuống, định bước qua kéo Cố Bách đi.



Kì Nhạc chưa từng thấy Tiểu Dĩnh kích động như vậy, cậu bị Tiểu Dĩnh

dọa đến choáng váng, lúc này thấy Tiểu Dĩnh tiến lại gần, cậu tưởng Tiểu Dĩnh sắp cho Nhị Quyển một cái tát, vì thế lập tức đứng che trước mặt

anh: “Đừng, nếu muốn đánh thì đánh tôi đi.....”



Dù sao cậu ấy ra nông nỗi này cũng vì mình, ăn một cái tát giùm cậu ấy cũng không có gì oan uổng.



Cố Bách nghe thấy rất rõ ràng, hô hấp ngừng lại, tính tình của người

này thay đổi 180 độ, người này đến nghĩa trang bái tế, người này quen

với Tiểu Nhạc, người này biết chìa khóa nhà trọ đặt ở đâu, người này và

con mèo cụp tai ở nhà đặc biệt thân thiết.... Nếu như tin đồn ở bệnh

viện là thật, nếu thật ra người này không hề mất trí nhớ.....



— Tớ biết, là cậu đã trở về.



Tiểu Dĩnh dừng lại, khóe mắt càng lúc càng đỏ, Kì Nhạc hơi ngẩn ra,

sau đó quay đầu sang nhìn, trái tim lập tức nhói đau. Cố Bách đứng ở đó, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng nước mắt đã bắt đầu chảy

xuống, dần dần thấm đẫm cả khuôn mặt.



“Cậu.....” Tiểu Dĩnh càng khóc dữ dội hơn, theo bản năng định chạy qua ôm đối phương.



Cố Bách lui về sau vài bước, mặc dù đang khóc nhưng bộ dáng không hề

chật vật chút nào: “Cậu về đi, chuyện của tớ không cần cậu quan tâm.”

Anh dừng một chút, “Cậu muốn quan tâm cũng không được.”



Tuy bình thường người này rất ôn hòa, nhưng đối với người mình không

cần thì lại rất lạnh nhạt.... Rốt cuộc Tiểu Dĩnh chịu không nổi, quay đầu chạy đi.



Cố Bách chuyển tầm mắt về phía Kì Nhạc, thấp giọng hỏi: “Cậu khóc cái gì?”



Kì Nhạc há miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết.... Tôi khóc cái gì nữa...”