Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 63 : Sáng kiến
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Ca một buổi chiều Cố Bách có tiết, hắn liếc mắt nhìn thời gian, ước chừng đi từ sân bay về tới nội thành đã đến giờ vào lớp, liền dứt khoát trực tiếp bùng luôn, kéo vợ về nhà. Kỳ Nhạc đào điện thoại ra kéo tới số của bác sĩ, suy nghĩ một chút, tạm thời không gọi, quay đầu nhìn hắn:
– Cậu tìm tên ngu ngốc kia rốt cuộc là muốn làm gì?
Cố Bách chuyên chú lái xe, thuận miệng đáp:
– Để hắn xem bệnh cho em.
– . . . – Kỳ Nhạc nói – Gì cơ?!
Cố Bách nhìn bà xã ngây ngô manh một mảnh, cười nói tiếp:
– Vạn Lỗi vẫn luôn muốn em tiếp nhận trị liệu, em có thể nói cho hắn biết chuyện này, để hắn cùng tham dự, anh ở bên cạnh trông cho em, sẽ không để hắn có cơ hội làm chuyện đó với em, yên tâm đi.
– . . . Không, đây không phải là trọng điểm. – Kỳ Nhạc nói – Trọng điểm là tớ căn bản không phải đa nhân cách, cảm ơn.
– Anh biết. – Cố Bách trong lúc rảnh tay lái xe xoa xoa đầu cậu – Em có thể giả bộ, có một bộ phim từ xưa gọi là 《ID trí mạng》, nghe qua chưa?
Kỳ Nhạc không rõ vì sao trọng tâm câu chuyện lại đột nhiên chuyển tới cái hướng này rồi, nhưng vẫn đáp lại:
– HÌnh như nghe qua, phim kinh dị sao? Tớ không xem, tim không khỏe.
– Không tính là kinh khủng. – Cố Bách giiar thích – Là một bộ phim liên quan đến đa nhân cách thôi.
Kỳ Nhạc ngẩn ra, hiểu rõ hỏi:
– Cho nên ý cậu là từ trong phim lấy ra gợi ý sao?
– Cũng không tính, nhưng phương hướng cũng không khác biệt với trong phim là bao. – Cố Bách nói – Kỳ thực chỉ cần tra qua một chút tư liệu về chứng phân liệt là biết được đại khái phương pháp trị liệu rồi, nhất định Vạn Lỗi cũng đã tra qua.
Kỳ Nhạc nghĩ lại lời người kia nói:
– Hình như hắn từng nói tớ có một nhân cách gọi là “Tự giúp mình”, có thể giúp người bệnh khỏi hẳn, đúng không?
– Ừ, là bác sĩ và “tự giúp mình” đồng thời giúp người bệnh tổng hợp nhân cách, chờ em chỉnh hợp xong lại ra một nhân cách mới.
Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây:
– Ý cậu là để tớ giả bộ bệnh, để bác sĩ trị liệu, chờ sau khi khỏi hẳn bọn họ sẽ cho rằng đây chính là nhân cách chỉnh hợp còn lại của tớ, sau này tớ có thể thanh tĩnh đúng không?
– Thông minh.
Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút, nhất thời vui vẻ:
– Chủ kiến này không tồi! Đi, về xem phim! Tớ phải xem phim kia một lần mới được!
Cố Bách nở nụ cười, tự nhiên theo cậu, đưa cậu về nhà tro xong, sau đó đem bàn nhỏ đặt lên giường, kê máy tính lên rồi kết nối mạng, duỗi hai chân tựa đầu giường, đem vợ ôm vào lòng, cùng hắn xem phim.
Kỳ Nhạc xem hết sức chuyên chú, sau đó bắt đầu co rụt về sau:
– Là là là cái gì vậy? Thi thể sao? Sao lại một khối thế này? Thế này chẳng phải một lát nữa sẽ chảy máu sao? – Cậu chắm chú nhìn hình ảnh máy giặt liên tục chuyển động trong phim, cuối cùng thực sự chịu không khổi cái loại cảm giác âm trầm cùng với âm thanh chuyển động rầm rầm phát ra đó, vội vàng xoay người, vùi đầu vào trong lòng Cố Bách – Tớ không xem phim kinh dị, tớ có bệnh tim, trái tim bé nhỏ sẽ chịu không nổi!
Cố Bách thấy cậu vùi vào, liền vươn tay ngừng bộ phim lại, nhu nhu đầu cậu, bất đắc dĩ nói:
– Hiện tại em không bệnh nữa.
Kỳ Nhạc ôm hông hắn, buồn bực rống:
– Vậy tớ cũng không xem phim kinh dị!
– Đây là nội dung phim mà. – Cố Bách càng thêm bất đắc dĩ – Nếu không anh tắt đi, kể sơ lược nội dung phim cho em nhé.
– Không, nói thế nào cũng có quan hệ với tớ, tớ muốn tự xem. – Kỳ Nhạc vẫn vùi trong ngực hắn, cự nự một hồi mới ngẩng đầu, yếu ớt hỏi – Trong máy giặt rốt cuộc là cái gì vậy?
– Giao hàng sao?
Cậu em giao hàng nhìn y:
– Anh là Dịch Hàng?
– Không, tôi và cậu ấy ở cùng nhau. – Lục Viêm Bân đọc ra số điện thoại di động – Đưa cho tôi, tôi mang vào cho.
Cậu em giao hàng cầm bọc hàng lên dò mã số, gật đầu:
– Ký tên.
Lục Viêm Bân nhìn cái hộp trước mắt, có chút kinh ngạc:
– Cách đóng gói này hình như đã từng thấy ở đâu rồi, đây là cái gì?
– Búp bê * Bơm hơi. – Cậu em giao hàng giải thích – Công ty chúng tôi tự sản xuất, chất lượng cũng tốt lắm đấy.
Lục Viêm Bân:
– . . .
Kỳ Nhạc nghe đến rành mạch, hắc tuyến đầy mặt, thầm nghĩ đúng là thằng ngốc, ngươi cứ chờ chết đi. Cố Bách cũng có chút bất đắc dĩ, đứng bên cạnh nhìn.
Cậu em giao hàng giục:
– Ký tên a.
Lục Viêm Bân hơi hoàn hồn, đang muốn viết, lại nghe một thanh âm hớn ha hớn hở từ xa vọng lại:
– Oa oa oa, nữ thần của ta~~~~~~
Mọi người nhất loạt nhìn sang, chỉ thấy cửa nhà bị người bật mở, vị Nhị Bách Ngũ nào đó chạy như điên tới:
– Nữ thần của ta. . . muốn chết ta aaaaa!
Lục Viêm Bân:
– . . .
Kỳ Nhạc:
– . . .
Cố Bách:
– . . .
Nhị Bách Ngũ đột nhiên thấy người quen, trong nháy mắt ngưng bặt, nhìn Lục Viêm Bân bê cái hộp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, liền yên lặng muốn rút quân:
– Xin lỗi, là tôi mộng du rồi.
Lục Viêm Bân đem hộp ném vào trong xe:
– Đem đi, đưa nhầm người rồi, nếu như không ai lấy thì vứt!
Bước chân Dịch Hàng dừng ngay tức khắc, lập tức chạy lại:
– Đừng, là của ta, mấy ngàn đó a a a!
Zaza: Cầu trời cho chương này đăng được = =