Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 67 : Bắt cóc

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kỳ Nhạc xoẹt cái nhảy tới, nhanh chóng đem mấy thứ linh kiện này nọ bỏ vào trong hộp, vì bỏ loạn xà ngầu, cho nên không thể đóng nắp hộp vào được, cậu bất chấp có hỏng hay không, cứ bậy bạ cài nút đóng lại, sau khi thấy mấy thứ này cậu đã biết là không thể không liên quan đến thằng cha Nhị Bách Ngũ kia rồi. Kỳ Nhạc âm thầm mắng tên đó một lượt từ đầu tới chân, sau đó quệt mồ hôi, yếu ớt ngẩng đầu:



– . . . Tớ thật sự có thể giải thích.



Cố Bách ngu người trong chớp mắt rồi cũng tỉnh táo lại, dễ hiểu rằng đây là kiệt tác của Dịch Hàng, nhưng để có thể nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của vợ yêu cũng không dễ dàng, vì vậy hắn xụ mặt, độ lượng mà gật đầu:



– Giải thích đi.



– Cậu có thể đoán được mà. – Kỳ Nhạc kéo hắn ngồi xuống sa lông, đẩy cái hộp xa xa một chút, rồi ngồi bên cạnh hắn – Tớ nghĩ đây là do Dịch Hàng gửi.



Cố Bách chỉ chỉ vai mình:



– Hắn sớm nói với em? Thế sao anh chưa nghe em nhắc qua lần nào?



– Tớ đoán. – Kỳ Nhạc ngoan ngoãn bóp vai cho hắn – Cậu nghĩ thử xem lần trước chúng ta đi tìm hắn, hắn cưng cái thứ này chừng nào? Phỏng chừng sợ Lục Viêm Bân quẳng đi, cho nên mới gửi đến chỗ tớ.



Cố Bách hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu xong, tâm tình cực tốt:



– Sau đó không phải Lục Viêm Bân đã đồng ý để hắn giữ lại sao? Vì sao hắn phải làm như vậy?



Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, rút điện thoại ra:



– Không biết, để tớ gọi hỏi xem.



Kỳ Nhạc cố ý bật loa ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại, cậu nghiến răng nghiến lợi:



– Hàng của anh gửi tới rồi, anh có thể trả lời dùm tôi, vì cái lông gì mà đưa đến chỗ tôi hay không?



Dịch Hàng lúc này đang ngồi ăn cùng với Lục Viêm Bân, nghe vậy tức thì kinh sợ, ngẩng đầu nhìn người nào đó một chút, biết không thể giải thích rõ ràng, liền vô tội hỏi:



– Cậu đang nói gì vậy? Gọi lộn số à?



– . . . – Kỳ Nhạc rít gào – KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG! Hàng của anh, nữ thần của anh, búp bê * bơm hơi của anh! Sh!t, anh thử giải ngu với ông đây nữa xem?!



Lục Viêm Bân thấy bà xã nghe điện thoại, liền trầm mặc nhìn, trên bàn cơm an tĩnh một mảnh, Dịch Hàng cực kì kinh ngạc, sợ tiếng điện thoại bị người nào đó nghe được, liền vội vàng đáp lại:



– Hiện tôi đang dùng cơm ni, lát nữa gọi lại cho cậu, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đi, gặp lại.



Lục Viêm Bân bình tĩnh nhìn hắn:



– Ai gọi vậy?



– Trinh Tiểu Viễn. – Dịch Hàng cúi đầu ăn – Hình như tâm tình cậu ta không tốt, không cần để ý đến cậu ta.



Bên kia Kỳ Nhạc nhìn cuộc gọi bị ngắt đứt, vẻ mặt hỗn loạn. Cố Bách càng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cứ xụ mặt, vươn tay kéo vợ yêu vào lòng, nắm cằm cậu lên:



– Không phải em nói là của hắn sao?



– . . . – Kỳ Nhạc nói – Chắc chắn là của hắn! Cậu chờ chút, tớ sẽ chứng minh cho cậu xem! – Cậu quả thực nổi giận, Nhị Bách Ngũ nhà mi nếu không để ta sống dễ chịu, ông đấy nhất định chỉnh chết mi! Cậu đẩy Cố Bách ra gọi cho Lục Viêm Bân, mở loa ngoài như cũ, đi thẳng vào vấn đề – Bà xã nhà anh đem búp bê * bơm hơi gửi tới chỗ tôi, tính sao đây?



Lục Viêm Bân trầm mặc một hồi, nhìn về phía người nào đó:



– Trịnh Tiểu Viễn nói. . .



Dịch Hàng điên cuồng lắc đầu, sợ hãi ngăt lời:



– Cậu ta nhầm rồi! Không phải của tôi!



Kỳ Nhạc nghe rõ rành rành tiếng thét chói tai của tên kia, gật đầu:



– Nếu không phải của hắn, vậy tôi ném đi, nhờ anh giúp tôi chuyển lời cho hắn.



Lục Viêm Bân ừ một tiếng, ngắt điện thoại. Dịch Hàng cẩn cẩn trọng trọng quan sát vài lần, ướm hỏi:



– Cậu ta nói gì?



– Cậu ấy nói sẽ vứt ngay.



Dịch Hàng:




– Cậu ta bảo tôi không cần để ý đến anh.



Ninh Tiêu:



– . . .



Kỳ Nhạc thấy hắn không đáp, nhún nhún vai, không có hứng hỏi lại, dứt khoát cúi đầu đọc sách. Ninh Tiêu nhìn chằm chằm cậu một hồi, rồi cướp sách đi, thấy cậu một lần nữa nhìn mình liền đối diện với cậu:



– Tôi quấn lấy cậu, là bởi vì tôi thích cậu.



Kỳ Nhạc:



– [= 口 =]



– Cậu rất kinh ngạc?



Kỳ Nhạc chưa từng xử lý loại chuyện này, nên có chút trở tay không kịp, chẳng biết nên nói cái gì, cậu chớp mắt mấy cái, đang muốn lên tiếng thì nghe tiếng di động đột nhiên vang lên, tức thì cao hứng nhận lấy:



– A lô?



– Tôi ở trường của cậu. – Dịch Hàng thở dài – Cậu tan học chưa? Tiết sau có. . .



Kỳ Nhạc đứng dậy đi ra ngoài, ngắt lời hắn:



– Chờ chút, tôi tìm anh. – Cậu hỏi vị trí, rồi cúp điện chạy như bay. Ánh mắt Ninh Tiêu sâu thẳm, trầm mặt nhìn cậu đi xa, nhưng cũng không đuổi theo.



Kỳ Nhạc nhanh chóng tìm thấy Dịch Hàng:



– Sao vậy?



– Lấy nữ thần. – Dịch Hàng đáng thương nói – Vừa rồi bị Lục Viêm Bân gọi điện nói tôi phải trả hàng đi, tôi vốn định kéo dài, mấy ngày nữa mới lấy, kết quả tên kia nói buổi tối về sẽ liên hệ với nhà xưởng một chút, tôi chỉ có thể tới lấy, tiết hai cậu có học sao?



– Có.



Dịch Hàng lết tới cầu thang giữa sảnh làm ổ:



– Vậy tôi chờ cậu.



Kỳ Nhạc nghĩ tới chuyện vừa rồi, khóe miệng giựt giựt, tạm thời không muốn thấy cái tên đột nhiên phát rồ kia, liền lôi kéo Nhị Bách Ngũ:



– Đi, về nhà với tôi.



– Cậu không học nữa?



– Trước tiên lấy đồ cho anh đã. – Kỳ Nhạc lôi kéo hắn tới cổng trường, thuận miệng hỏi – Sau anh không gửi chỗ đạo sĩ?



– Chỗ đạo sĩ á, nhỡ đâu cái tên dã nam nhân đó đạp hỏng nữ thần của tôi thì phải làm sao bây giờ?



– . . . – Kỳ Nhạc vỗ vai hắn – Sau này còn làm như vậy thì sớm nói với người ta một tiếng, người ta sẽ không làm hỏng, biết chưa?



Dịch Hàng thở dài:



– Tôi quên mất, lần sau sẽ chú ý.



Hai người cùng nhau bắt xe bus, rất nhanh đã đến tiểu khu, bây giờ là giờ làm việc, bên trong tiểu khu phần lớn là người đi làm, người bên ngoài không nhiều lắm, bọn họ đi tới nhà trọ, Kỳ Nhạc rút khóa ra mở cửa điện tử dưới lầu, đang muốn đóng cửa lại liền thấy hai người đàn ông từ sau đi tới, chặn cửa theo vào, cậu vốn tưởng họ cũng thuộc tòa nhà này, nên không chú ý lắm, kéo Dịch Hàng đi tiếp, nhưng đúng lúc này cảm thấy gáy đau nhói, trước mắt lập tức tối sầm, tức thì mất ý thức.



Hai phút sau, cửa điện dưới nhà một lần nữa mở ra, mỗi gã dìu một người, từ sau nhìn thì dường như có vẻ uống say, bọn họ đem hai “con ma men” ném vào một chiếc xe đen xì có rèm, sau đó phân ra một người lái xe, nhấn chân ga, nghênh ngang rời đi.



_______________________



Zaza: chương này từ hôm lâu (từ lần cuối cùng up bài ế) đã làm được hơn nửa ùi chứ, hôm í còn nhiệt huyết dâng trào tính hoàn luôn trong tuần.



Cơ mà đúng lúc ta làm được nửa thì lao công Jaken bất tài vô dụng nhà ta gọi điện rủ rê gì đó (méow nhớ là gì) sau đó liền sa đà wên thời gian, lúc tỉnh lại thì thi cử bài tập học kỳ loạn cả lên (khụ, câu cuối là bao biện đấy). Thế là kéo dài đến bây giờ. .



Đáng ra tối nay phải làm bài tập học kỳ Thương mại vs Tư Tưởng. Nhưng 1 môn thì đổi luật mới, một môn thì wá thốn ngay từ cái tên. Nên dứt khoát làm nốt. Khả năng sẽ trốn đến hết ngày mai nên dự là khi tỉnh dậy các nàng sẽ thấy vài món. Chúc ngủ ngon~ (3:06 [=…=|||])



p.s: dùng điện thoại viết thêm cái đám xanh xanh mơn mởn trên trên thì được, thế nhưng beta 1 hồi thì không cách nào cập nhật xong, lại phải lấy máy tính ra dùng – –