Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 100 : Đấu võ mồm

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Tuy ở cùng nhau trong thời gian ngắn, thế nhưng Diệp Vân lại hiểu rõ Tô Linh. Hắn biết rõ lúc này nàng ta nhất định sẽ không chịu đi. Thế nhưng, nàng ta ở lại thì cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào, nếu như có thể chạy ra ngoài thì có lẽ còn có cơ hội gọi Âu Dương Vấn Thiên đến, cứu hắn một mạng.



Thời điểm La Văn Thành đuổi theo hai người thì trong đầu Diệp Vân hiện lên tram ngàn biện pháp, thế nhưng chỉ có biện pháp kia mới có cơ hội sống sót mà thôi. Mà cũng may là La Văn Thành cũng không có ý định lập tức ra tay. Hắn cố ý trêu đùa, giống như là mèo vờn chuột vậy, nghĩ cách làm sao chậm rãi giết chết hai người, lúc này mới cho Diệp Vân và Tô Linh có cơ hội, tiến dần về phía cửa ra. Rút cuộc, đợi đến lúc này thì hắn nhân cơ hội, quay người đánh bay Tô Linh ra ngoài.



Tô Linh thân trên không trung, hai dòng nước mắt chảy dài. Nàng thủa nhỏ đã thong minh hơn người, lúc này sao lại không hiểu được dụng ý của Diệp Vân cơ chứ. Thế nhưng, nàng thấy, thời gian làm sao mà đủ được, chỉ sợ một chưởng này cũng chính là lời vĩnh biệt mà thôi.



Nhưng mà Tô Linh cũng rõ rang, nếu như nàng cố tình lưu lại thì hai người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như nàng có thể cố gắng hết sức rời khỏi nơi này, sau đó nhanh chóng đưa viện binh tới đây thì Diệp Vân có lẽ còn một đường sinh cơ.



Nương theo chưởng lực của Diệp Vân, Tô Linh liền thi triển ra tốc độ nhanh nhất, trên không trung xoay người một cái, nhanh chóng lao về phía cửa ra, trong nháy mắt đã đến sát cửa ra rồi, chuẩn bị ly khai.



Sắc mặt La Văn Thành lúc này khó coi đến cực điểm, linh lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, thân thể trên không trung liền chỉ để lại những đạo tàn ảnh, điên cuồng tang tốc.



“Xem thường ta như vậy sao?” Diệp Vân cười lạnh một tiếng, linh lực trong giây lát, từ hai tay, truyền vào trong hảo diễm và băng phách.



Trong chớp mắt, Liệt Diễm Bạo Vân Hoàn và Băng Phách Tỏa Hồn Hoàn bắn ra hào quang vạn trượng, hỏa diễm hừng hực và băng phách lạnh đến thấu xương tuôn ra, tạo thành một bức tường, cứng rắn chắn trước người của La Văn Thành.



Ban đầu, La Văn Thành cũng không thèm để ý đến băng phách và hỏa diễm Diệp Vân thi triển ra. Với hắn, loại đệ tử như Diệp Vân, loại pháo hôi từ Thiên Chúc Phong thì có bao nhiêu bảo vật có thể làm tổn thương đến hắn được cơ chứ.



Cho nên thân hình hắn liền bắn nhanh đi, cấp tốc muốn bay qua đỉnh đầu của Diệp Vân.



Ngay khi hắn vừa muốn bay qua thì chỉ thấy phía trước, một đạo hỏa diễm hừng hực và một đạo băng phách tản ra hàn ý đến mức khó tin, ngăn cản đường đi của hắn.


“Ngươi thật sự có thể đem chuyện này biến nhỏ, từ nhỏ hóa không?” La Văn Thành nhận thấy hẳn là mình phải chết không thể nghi ngờ, lúc này đã vô cùng hối hận, nhưng vẫn một lòng muốn sống, giờ này tâm trí đã đại loạn, thanh âm đã trở nên run rẩy.



“Đương nhiên, ta là đệ tử được sư tôn coi trọng nhất, ta và Tô Linh lại cùng bảo vệ ngươi thì tất nhiên là vô sự rồi. Nhưng mà lúc trước, ngươi vẫn cứ một mực muốn chém muốn giết, hiện tại Tô Linh đã đi ra ngoài rồi, chắc hẳn sẽ đem toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối, nói cho sư tôn hoặc là Âu Dương sư thúc biết. Bởi vậy cho nên, ngươi muốn vượt qua chuyện này mà không có nửa điểm trách phát là không có khả năng.” Diệp Vân gật đầu nhìn La Văn Thành, bất động thanh sắc, nói.



“Vậy ngươi có thể đảm bảo ta sẽ không bị trọng phạt? Không bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Thiên Kiếm Tông?” La Văn Thành liền đem lo lắng trong lòng nói ra.



Diệp Vân gật đầu, nói: “Điều đó là tất nhiên, nếu như Tuyệt Kiếm Phong không tha cho ngươi thì ngươi cứ đến Vô Ảnh Phong tìm ta là được. Nhưng ngươi phải phát tâm thề độc, từ nay phải nghe theo lời của ta, làm việc cho ta.”



La Văn Thành chau mày, sau đó cắn răng nói: “Nếu đã như vậy thì ta tất nhiên sẽ đáp ứng.”

“Như vậy thì dễ nói rồi. Nếu như La sư huynh đã hồi tâm chuyển ý thì ta tự nhiên sẽ cùng Tô Linh nghĩ biện pháp, đến lúc đó lại giúp ngươi giải vây, giảm nhẹ trách phạt của ngươi.” Diệp Vân vung nhẹ ống tay áo, thu hồi hai kiện linh khí, nói.



La Văn Thành có chút tỉnh táo lại, lại bắt đầu hoài nghi.



Nhưng mà hắn lại nghĩ, cho dù lúc này dốc sức liều mạng giết chết DiệpVân, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chính là bị xử tử một cách không lưu tình. Nhưng hiện tại, nếu như tin theo lời Diệp Vân thì ít nhất vẫn có một cơ hội sống sót.



Mà bộ dáng thân mật của đối phương và Tô Linh lúc trước, tuyệt đối không phải là giả bộ.



Diệp Vân đứng chắp tay, ánh mắt không ngừng lóe lên, nhìn về phía La Văn Thành, mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng mà trong lòng thì đại định.