Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 114 : Ngộ khí cảnh
Ngày đăng: 13:42 30/04/20
Đạo khí tức kia lúc này đã ngưng thực thành một đầu lâu, đón gió mà lớn, chỉ trong một chốc đã lớn đến cả mấy trượng, cái miệng rộng lúc đóng lúc mở, trông vô cùng quỷ dị.
Diệp Vân cảm thấy luồng linh khí dị chủng này mang theo một cảm giác âm lãnh và một tia khí tức quỷ dị, thế nhưng thế nào cũng không ngờ được là, đạo linh khí dị chủng này lại hóa thành một cái đầu lâu lớn đến như vậy.
Khối khô lâu trắng này rung lên thật mạnh, tách khỏi đỉnh đầu của của Diệp Vân. Lúc này, trong hai hốc mắt của nó xuất hiện hai đạo quang mang, một bên là hỏa diễm hừng hực, còn một bên là băng phách sáng chói.
Linh khí hỏa hệ và băng hệ không ngờ lại bị nó thôn phệ và hóa thành hai con ngươi.
Sắc mặt Diệp Vân lúc này ngưng trọng hẳn lên. Hai đạo linh lực hỏa hệ và băng hệ ẩn chứa uy lực vô cùng khủng bố, chính là mấu chốt để hắn có thể thúc giục hai kiện linh khí trung phẩm là Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn. Nếu như có thể sử dụng hai kiện linh khí này thì thực lực của hắn sẽ tăng lên một khoảng lớn. Thế nhưng, với tu vi hiện tại của hắn, muốn ngăn cản hai đạo linh khí này thì đúng là chuyện không thể.
Nhưng mà, trên mặt Diệp Vân lại không có nửa điểm lo lắng hay hoảng sợ, ngược lại thì vô cùng bình tĩnh.
Cái miệng của khô lâu há ra, lộ ra hàng loạt những chiếc răng sắc bén, lại có thêm hai đạo linh khí tô điểm trên hai mắt, thoạt nhìn trông vô cùng khủng bố.
Diệp Vân đột nhiên lại cười cười.
Tại hắn thấy, điều đáng sợ không phải là việc cái khô lâu này chuẩn bị tấn công, mà điều đáng sợ chính là thời điểm mà hắn không tài nào phát hiện ra chỗ của đạo linh khí kia ẩn nấp, như vậy thì đúng là không thể ứng phó nổi.
Con mắt Diệp Vân híp lại, rồi lóe ra tinh mang. Lập tức, từ trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng hai màu đen trắng. Lúc này, tại mi tâm của hắn có một quang cầu hai màu đen trắng đang như ẩn như hiện tại đó.
Dưới sự khống chế của Diệp Vân, Tiên Ma Chi Tâm liền xuất hiện tại mi tâm của hắn. Đây chính là lần thứ nhất hắn có thể chủ động khống chế được hành động của Tiên Ma Chi Tâm, bởi vì lúc trước thì hắn cũng chỉ có thể cảm ứng rồi triệu hoán nó ra mà thôi.
Một đạo ánh sáng đen trắng như ẩn như hiện hiện ra trên mi tâm của Diệp Vân. Lúc này thì hai đạo băng hỏa trong đôi mắt của chiếc khô lâu kia dường như cảm ứng được điều gì đó, rõ ràng là co rụt lại về phía sau một chút.
“Lấy trộm linh khí của ta rồi muốn chạy ư?” Diệp Vân cười lạnh, sau đó, lôi điện đột nhiên hóa thành từng đạo điện xà, phát ra âm thanh ầm ù rồi từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ khô lâu này vào bên trong.
Khô lâu trắng xóa há miệng phát ra âm thanh ô ô, tựa hồ đối với công kích của Diệp Vân thì vô cùng tức giận. Chỉ thấy hỏa diễm bừng lên, băng diễm óng ánh, lóe lên rồi biến mất. Sau đó, băng hỏa liền đan xen lại với nhau, hóa thành một vầng sáng kỳ dị, bay thẳng về phía trước.
Diệp Vân cười lạnh, thấp giọng quát lên: “Tới tốt lắm, Tiên Ma Chi Tâm, thu cho ta!”
Diệp Vân thấy vậy thì kinh hãi. Phải biết rằng linh khí trữ vật không thể nào chứa được sinh vật sống, cũng không thể nào có thể phong tỏa một đạo linh khí ở trong đó được. Nhưng mà đạo bạch quang này tựa hồ như có linh trí, cũng có thể là một đạo linh khí dị chủng, không ngờ lại chui vào Lôi Âm Hóa Long giới.
Tâm thần Diệp Vân chìm vào bên trong, muốn tìm ra đạolinh khí dị chủng này, nhưng hắn lại thấy đạo bạch quang kia lại tán loạn một chút, sau đó dường như phải chịu một loại áp lực nào đó, thời gian dần qua thì nó lại ngưng tụ thành một viên châu màu trắng, ảm đạm vô quang.
Diệp Vân nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu tại sao, cuối cùng liền lật tay lấy ra viên châu, đặt nó trong lòng bàn tay.
Viên châu màu trắng, ảm đạm vô quang, nằm trong tay hắn thì cảm thấy có chút mát lạnh, tựa hồ như nó đã biến thành một viên châu bình thường, không có chút thu hút nào.
Diệp Vân cũng không quan sát quá lâu. Một lúc sau, hắn liền ném viên châu này vào trong Lôi Âm Hóa Long giới, sau đó đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy sương mù màu trắng nhàn nhạt xung quanh lúc này càng ngày càng mỏng manh, sau đó thì tiêu tán trong không khí.
Sau một lát, hai mắt vốn chỉ có thể quan sát phạm vi mười trượng thì lúc này đã có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Lại là một gian thạch thất, độ rộng không đến mười trượng.
Giữa căn thạch thất là một cây ngọc trụ màu trắng, đâm thẳng từ dưới đất lên, nối với tầng kế tiếp.
Mà bốn phía của thạch thất thì rỗng tuếch, cũng không có ngọc bàn như trong tưởng tượng, cũng không có bất cứ một món bảo vật nào.
Hai mắt Diệp Vân híp lại, chậm rãi tiến về phía thạch bích bên trái. Tầng dưới có ba kiện bảo vật vô cùng trân quý và một chiếc chìa khóa cũ kỹ. Hắn cũng không tin là trong này lại không có thứ gì cả.
Diệp Vân đi qua đi lại khắp nơi, ánh mắt như điện đảo qua mọi thứ xung quanh, muốn tìm ra xem tại đây có cái hốc bí mật nào không.
Ánh mắt Diệp Vân cuối cùng nhìn về phía cây ngọc trụ màu trắng kia.
Bới vì hắn thấy, trên cây ngọc trụ này có một ổ khóa tinh tế, như ẩn như hiện.
Diệp Vân nở nụ cười!