Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 120 : Đoạt xá
Ngày đăng: 13:42 30/04/20
Hấp lực!
Hấp lực vô cùng!
Diệp Vân cảm thấy có một lực hút vô cùng mạnh mẽ, hút chặt bàn tay của hắn lại. Linh lực trong cơ thể hoàn toàn mất đi khống chế, điên cuồng tuôn ra, qua bàn tay phải mà truyền sang quang tháp.
Diệp Vân kinh hãi, muốn chặt đứt linh lực do mình phát ra, rút tay về. Thế nhưng cho dù hắn làm như thế nào đi nữa thì linh lực hoàn toàn đã mất đi sự khống chế, cuồn cuộn tuôn ra.
Chỉ trong phút chốc thời gian, linh lực trong cơ thể Diệp Vân hầu như bị rút ra hết sạch, mà ngọn tháp vẫn không có ý định dừng lại, dường như còn muốn hút hết toàn bộ tinh nguyên huyết nhục của hắn.
Linh lực đã cạn kiệt, tinh nguyên cũng đã bắt đầu truyền sang quang tháp. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì e rằng không đến thời gian nữa nén hương nữa, thì Diệp Vân sẽ bị hút khô mà chết.
“Cuối cùng cũng có người vào đây!”
Nhưng vào lúc này, một giọng nói già nua mà hùng hậu chậm rãi vang lên, vang vọng khắp gian thạch thất.
Diệp Vân cảm thấy lực hút ở lòng bàn tay giảm đi một chút, liền vội vàng muốn dùng sức rút tay về, nhưng vẫn như cũ không cách nào thoát ra được.
“Ngươi là ai?” Tiếng nói của Diệp Vân đã có phần suy yếu.
“Tiểu tử, ngươi tiến vào mộ địa của ta, lại còn hỏi ta là ai? Ngươi cảm thấy có buồn cười hay không?”
Giọng nói già nua từ trong quang tháp tiếp tục vang lên.
Diệp Vân kinh hãi, không ngờ tiếng nói truyền ra từ trong quang tháp lại là của vị đại năng Kim Đan, chủ nhân của Hoa Vận bí tàng này.
“Chuyện này sao có thể? Không phải ngươi đã vẫn lạc cả nghìn năm rồi sao?”
Khí tức mát lạnh rốt cuộc bắt đầu tiến vào trong đầu của hắn, từng chút đi lên.
Ý thức của Diệp Vân bắt đầu mơ hồ, lúc nào cũng có thể tiêu tán hoàn toàn.
Trong lúc hoảng hốt, hắn mơ hồ thấy được mẫu thân đã qua đời, còn có cả phụ thân chưa bao giờ gặp mặt. Hắn thấy được chính mình vượt qua núi lớn, xé mở bụi gai, trải qua trăm nghìn khó khăn để được vào Thiên Kiếm Tông, rồi chịu đựng ba năm kiếp sống làm đệ tử tạp dịch ngay cả heo chó cũng không bằng, cuối cùng đạt được Tiên Ma Chi Tâm, mới thông qua khảo hạch để trở thành đệ tử ngoại môn.
“Tiên Ma Chi Tâm, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?” Diệp Vân còn lại tia ý thức cuối cùng, phẫn nộ la lên.
Trong khoảnh khắc đó thì hắn mơ hồ cảm nhận được ở chỗ sâu trong mi tâm bỗng chuyển động, ngay lập tức ánh sáng lóe lên, hắn liền thấy được một màn quen thuộc.
Đầy trời là ánh sáng màu vàng chiếu sáng khắp thiên địa, thần binh mặc áo giáp hoàng kim từ trên trời giáng xuống. Thần Binh như thủy triều, ầm ầm từ xa vọt tới.
Sát ý ngập trời ngưng tụ thành thực chất. Những nơi nó đi qua làm cho núi lở, sông lớn bốc hơi, hoa cỏ cây cối đều biến thành tro bụi.
Cho dù là đám người Âu Dương Vấn Thiên, thì Diệp Vân thấy, cũng không thể so sánh với kim giáp thần binh, ngay cả là khí thế, cũng đã yếu hơn cả trăm lần.
Nhưng khi đối mặt với kim giáp thần binh giống như thủy triều, vậy mà đôi nam nữ thanh niên mặc quần áo đen trắng vẫn dắt tay nhau, chậm rãi bước đi, phong thái nhẹ nhàng.
Tu vi của bọn họ là gì? Địa Tiên Cảnh?
Đúng là vậy rồi, chỉ có Địa Tiên Cảnh như Hoa Vận nói mới có thể có được thần thông như vậy.
Tiên Ma Chi Tâm!
Thần thông của chủ nhân ngươi cao như vậy, chẳng lẽ ngươi không có cách nào giúp ta vượt qua kiếp nạn này?
Đột nhiên, thần trí của Diệp Vân trở nên tỉnh táo, hắn lập tức nhìn đến quang ảnh đen trắng từ chỗ sâu trong đầu bắn ra, giống như mặt trời giáng xuống, đem bóng tối quét sạch hết.