Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 129 : Ta giết

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Lôi điện đầy trời, như muốn xé toạc cả đại dương. Khí thế cuồng bạo nổi lên tạo thành những cơn sóng khổng lồ.



Hai người Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng thấy vậy thì sợ ngây người. Bọn hắn đúng là không thể ngờ được là tu vi của Diệp Vân lại cường hãn đến như vậy, giống như Diệp Vân cũng không thua kém bao nhiêu so với Khúc Nhất Bình.



“Tên gia hỏa này ở trong Hoa Vận bí tàng cuối cùng đã lấy được thứ gì mà tu vi lại có thể tăng lên như vậy?” Đoàn Thần Phong không dám tin vào hai mắt của mình, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.



“Diệp sư huynh quả nhiên không phụ sự tin tưởng của ta, đúng là không thể tưởng tượng được là tu vi của huynh ấy lại tăng nhanh như vậy.” Dư Minh Hồng gật đầu phụ họa, trong lòng cũng vô cùng rung động.



“Cứ tiếp tục như vậy thì ta làm sao còn chỗ đứng nữa chứ. Không được, đợi sau khi Diệp Vân giết chết tên Khúc Nhất Bình ngu xuẩn kia thì ta phải tra hỏi hắn kỹ càng xem đến cùng là hắn đã thu được bao nhiêu lợi ích.” Đoàn Thần Phong nhìn lôi quang đầy trời kia, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.



Dư Minh Hồng cũng không có tiếp lời, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, nhưng trong mắt hắn lập tức lại hiện lên vẻ khác thường.



Tô Linh thì ngược lại, nàng vẫn giữ bộ dáng như cũ, lẳng lặng mà đứng, ánh mắt mê ly nhìn về phía Diệp Vân, không hề che giấu sự vui mừng ở trong lòng.



Lần đầu nàng và Diệp Vân quen nhau thì tu vi của hắn chỉ chừng ở Luyện Thể Cảnh tam tứ trọng, căn bản không hề đáng nhắc tới. Thế nhưng lần thứ hai gặp hắn trong khu mộ địa này, chỉ cách có mấy tháng mà tu vi của hắn đã dạt đến Luyện Thể Cảnh lục trọng. Rồi mới cách nhau không đến hai ngày mà tên gia hỏa này đã có tu vi Ngộ Khí Cảnh, tốc độ tăng trưởng cũng không khỏi quá khủng bố đi.



Quang trọng nhất là, cảnh giới của Diệp Vân tăng lên rất nhanh nhưng cũng không có dấu hiệu căn cơ bất ổn. Nhìn một kiếm của hắn sắp chém ra này thì tu vi Luyện Thể Cảnh đúng là không thể ngăn cản, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ thì chỉ sợ cũng không thể sống sót dưới một kiếm này.



“Diệp Vân, tên vô lại nhà ngươi, tu vi tăng lên thật là nhanh a. Chờ chúng ta rời khỏi đây thì ta nhất định phải bảo phụ thân bắt ngươi đến Vô Ảnh phong.” Khóe miệng Tô Linh hiện ra một nụ cười như có như không.



Phía trên đại dương, sắc mặt Khúc Nhất Bình vô cùng dữ tợn, trên gương mặt hiện ra sự phẫn nộ, trông vô cùng quỷ dị.



“Thất Tuyệt Ma Đao, Phẫn Nộ!”



Khúc Nhất Bình quát lên một tiếng, Ma Đao trong tay lóe lên đao ảnh lục sắc, mạnh mẽ chém xuống.



Một đao phẫn nộ, một đao cuồng nộ.


“Tông môn không xử lý thì đó là sai lầm của tông môn. Nhưng ngươi giêt hắn, một khi bị người ta lợi dụng thì Tông Luật Điện chắc chắn sẽ tìm đến ngươi, theo luật mà xử.” Tô Linh tiến sát đến bên Diệp Vân, ghé vào tai hắn nói: “Ngươi bây giờ người mang chí bảo, nên cố gắng ít xuất hiện thì hơn. Đợi khi nào trở lại Thiên Kiếm Tông, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha ta. Nếu không thì ta có một trực giác là sau này, ngươi chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.”

Diệp Vân nhíu mày, nhìn Tô Linh rồi nhẹ gật đầu.



“Thôi được, tu vi của Khúc Nhất Bình lúc này đã bị giảm mạnh, ta thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được.”



“Như vậy là tốt nhất.” Tô Linh gật đầu cười. Lúc này, nàng đâu giống như một nữ tiểu cô nương mười bốn mười lăm, mà giống như một đệ tử hiểu hết luật pháp tông môn, biết đối nhân xử thế.



Trong mắt Khúc Nhất Bình tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Tô Linh và Diệp Vân, miệng thở phì phò, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.



Nhưng mà hiện tại, trong mắt của Diệp Vân thì hắn đã không còn chút uy hiếp gì nữa. Chỉ cần vọng động thì chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn.



“Diệp sư huynh, một kiếm vừa rồi tên là gì vậy? Thật là cường đại.” Dư Minh Hồng đi đến, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động, hỏi.



“Diệp Vân, tại tầng ba này, ngươi đến cùng là đã lấy được bảo vật gì? Chuôi thần kiếm vừa rồi, tối thiểu cũng phải là linh khí trung phẩm a?” Thanh âm của Đoàn Thần Phong truyền đến, mang theo một vẻ cô tịch.



“Dư sư đệ, Đoàn sư huynh. Ta chẳng qua chỉ đạt được một chút kỳ ngộ mà thôi. Các ngươi cũng đã nhận được bảo vật hoặc là công pháp, chẳng qua là chưa có thời gian tu luyện mà thôi. Nói không chừng, sau khi rời khỏi đây thì có thể nhanh chóng tìm hiểu. Đến lúc đó thì tu vi tất nhiên sẽ không quá chênh lệch với ta.” Diệp Vân cười nói. Đối với hai người này, hắn luôn vẫn có chút hảo cảm.



“Tên gia hỏa này không giết thì cũng nên phế bỏ tu vi của hắn, chấm dứt hậu hoạn.” Đoàn Thần Phong cau mày, chỉ vào Khúc Nhất Bình, nói.



Diệp Vân vẫy tay, nói: “Cũng không cần phải như vậy. Nếu như đã lưu lại tính mạng cho hắn thì cũng không cần phải phế bỏ tu vi, chỉ cần thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được.”



Dứt lời, hắn liền bước tơi, muốn thu lại Thất Tuyệt Ma Đao trong tay của Khúc Nhất Bình.



Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn mà trào phúng lọt vào trong tay mọi người.”



“Lề mề, lòng dạ như đàn bà. Như vậy thì tâm cảnh sao có thể tiến lên được. Ngươi không giết thì để ta giết!”