Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 136 : Vô Ảnh Phong

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Dương Thanh Phong căn bản không để ý đến bọn Diệp Vân theo Tô Linh trở về tông môn trước. Hắn nghĩ mấy tên đệ tử ngoại môn Luyện Thể Cảnh, không có khả năng ở trong Hoa Vận bí tàng có thể tìm thấy bảo vật quý giá nào.

Thế nhưng, hắn cũng là người chính trực, cũng biết tông môn đã từng nói, nhóm đệ tử ngoại môn đầu tiên đi vào bí tàng, chỉ cần còn sống trở về, thì những bảo vật mà bọn hắn tìm được đều thuộc quyền sở hữu cá nhân, không cần phải nộp lên cho tông môn.



"Tô Linh sư muội, khi trở lại Vô Ảnh Phong, nhớ thay ta hướng Tô Phong chủ vấn an ngài." Dương Thanh Phong nhìn Tô Linh, có thể cùng con gái của Phong chủ Vô Ảnh Phong chào hỏi, cũng coi như là có chút quen biết.



"Dương sư huynh, ngươi thật là quá khách khí, ta nhất định sẽ chuyển lời đến phụ thân." Tô Linh tự nhiên cười nói, nhìn qua sắc mặt có chút hòa nhã.



Dương Thanh Phong mang bốn người Diệp Vân tới Truyền Tống Trận, cũng không quá nhiều lời, liền phất tay để cho đệ tử thủ hộ mở trận pháp, thiết lập điểm đến của Truyền Tống Trận.



"Tô Linh sư muội, Diệp sư đệ, các ngươi tự mình trở lại tông môn, sư huynh không tiễn." Dương Thanh Phong hướng phía bốn người chắp tay, khẽ cười nói.



Diệp Vân chắp tay ôm quyền, nói: "Dương sư huynh, ngày sau có rảnh rỗi nhớ ghé thăm Vô Ảnh Phong, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi ngươi chu đáo."



Dương Thanh Phong khẽ gật đầu, sau đó liền phất tay.



Trong một chớp mắt, Truyền Tống Trận mở ra, bên trong tràn ngập vầng sáng. Chỉ thấy tinh mang sáng chói lập lòe, sau đó bốn thân ảnh trong Truyền Tống Trận biến mất vô tung.



Dương Thanh Phong đưa mắt nhìn đám Diệp Vân rời đi, khóe miệng hơi mỉm cười: "Bốn tiểu gia hỏa các ngươi, chắc đã tìm được vài món bảo vật cùng công pháp tốt, nên mới vội vã rời đi, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi. Hy vọng sau khi trở lại tông môn các ngươi có thể khiêm tốn làm việc, không được quá mức kiêu căng."



Bốn người Diệp Vân cũng không biết Dương Thanh Phong đã đoán được bọn hắn ở trong bí tàng kiếm được không ít chỗ tốt. Lúc Truyền Tống Trận mở ra tâm trạng vốn đang căng thẳng, nay đã có thể thả lỏng rồi.



Từ lúc tiến vào Hoa Vận bí tàng đến khi rời khỏi, thật ra chỉ có ngắn ngủn mấy ngày.



Nhưng mà, ngắn ngủn mấy ngày này lại giống như là đã trải qua mấy chục năm. Thiên Chúc Phong có tổng cộng trăm tên đệ tử ngoại môn tiến vào, cuối cùng chỉ còn lại có ba người bọn họ, còn có thêm cả Tô Linh của Vô Ảnh Phong nữa.



Ở trong Hoa Vận bí tàng, từng bước kinh sợ, nguy hiểm khác thường. Có thể sống sót, không phải dựa vào thực lực, mà là vận khí. Ở trong bí tàng không một ai có thể khống chế vận mệnh của mình.



Dù đã quay lại tông môn, nhưng Diệp Vân nghĩ lại cũng có chút sợ hãi. Nếu như không có vận khí tốt, nếu như không gặp được Tô Linh, nếu như thân thể của hắn không được Tiên Ma Chi Tâm cải tạo, nếu như... Vô số điều nếu như, chỉ cần một vấn đề xảy ra biến cố, thì hiện tại hắn đã thân tán đạo tiêu, vĩnh viễn táng thân tại trong bí tàng.



Vô số quang ảnh dần tiêu tán, cảm giác trở về thật dễ chịu. Trước mắt Diệp Vân là một mảnh ánh sáng, hắn nhìn thấy một ngọn núi như ẩn như hiện.




"Mẹ, ta đã về rồi." Tô Linh đẩy cửa trúc tiểu viện ra, lớn tiếng hô.



Ba người Diệp Vân nhìn mặt nhau, nha đầu kia vậy mà không mang bọn hắn đi gặp Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, mà tới gặp mẫu thân của nàng trước.



Cọt kẹt..t..ttt!



Cửa trúc lầu nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy một nữ tử trung niên mặc váy dài màu trắng xuất hiện ở cửa ra vào, khuôn mặt thanh tú, mang theo thái độ ung dung trang nhã, mái tóc cực kỳ đơn giản rủ xuống ở sau ót, dùng một dây lưng lụa màu lam buộc lại.



"Ngươi còn biết trở về à." Tiếng nói nhu hòa, cực kỳ bình thản, trong đó có một phần yêu thương chi ý.



"Mẹ, ta vừa về liền đến đây để gặp mẹ." Tô Linh nhào tới, nhào vào trong ngực nữ tử trung niên.



Nữ tử trung niên nhẹ nhàng cười cười, bàn tay trắng noãn chỉ nhẹ vào trán Tô Linh một cái, nói: "Ngươi sợ lần này trốn nhà chạy ra ngoài chơi, cha ngươi sẽ trách phạt ngươi, mới đến đây tìm mẹ trước chứ gì."



Nét mặt Tô Linh tươi cười như hoa, con mắt biến thành trăng lưỡi liềm, làm nũng nói: "Vần là mẹ hiểu rõ con nhất."



Nữ tử trung niên cưng chiều nhìn nàng một cái, sau đó ôn nhu nói: "Ngươi dẫn theo bằng hữu về, cũng không giới thiệu cho mẹ biết một chút à."



Lúc này Tô Linh mới quay đầu lại, hướng phía ba người Diệp Vân vẫy vẫy tay.



"Đây là Diệp Vân, Đoạn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng. Ba người bọn họ là đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, chúng ta quen biết nhau tại trong Hoa Vận bí tàng." Tô Linh chỉ vào ba người, sau đó cười tủm tỉm nói: "Đây là mẹ ta Thủy Thanh Huyên, các ngươi gọi là Tô phu nhân, sư thúc hay gì gì đó cũng được a."



"Bái kiến phu nhân!" Ba người Diệp Vân không dám lãnh đạm, khom mình hành lễ.



"Không cần đa lễ, các ngươi đã là bằng hữu của Linh Nhi, như vậy về sau xưng hô Huyên di là được rồi." Thủy Thanh Huyên trừng Tô Linh liếc, quay đầu mỉm cười nói.



Thủy Thanh Huyên đôi mắt đẹp xem qua ba người, cuối cùng nhìn vào Diệp Vân, nói: " Vậy mà tu luyện thành Lôi linh chi khí, còn tu thành Tiểu Hấp Tinh Quyết, thật sự là khó gặp."



Diệp Vân khẽ giật mình, trong lòng chấn động không thôi.