Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 140 : Nơi để đi

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Sỡ dĩ Diệp Vân muốn đi gặp Tử trưởng lão trước tiên, ngoài lý do lão đã từng nói chỉ cần hắn còn sống trở về là sẽ giới thiệu cho hắn một nơi để gia nhập; thái độ và ngữ điệu của Tô Hạo đã cho hắn biết, Tử trưởng lão tuyệt đối không chỉ là một vị trưởng lão trông coi Tàng Vũ Các Thiên Chúc Phong đơn giản như bề ngoài.



Nếu như chỉ là một vị trưởng lão Tàng Vũ Các bình thường thì làm sao có thể đượcTô Hạo coi trọng? Nên nhớ, ban đầu Tô Hạo muốn nhận Diệp Vân làm đồ đệ, trở thành một trong mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong. Thế nhưng, khi nghe nói Diệp Vân muốn đi tìm Tử trưởng lão, y lập tức buông tha ý định thu hắn làm đồ đệ, mà còn đưa một cái lệnh bài có thể thoải mái ra vào Vô Ảnh Phong cho hắn.



Có thể đoán ra, Tử trưởng lão có địa vị cỡ nào trong lòng Tô Hạo.



Lan trường lão nhìn thoáng qua Diệp Vân, khẽ gật đầu.



Diệp Vân mỉm cười chào hai người Dư Minh Hồng và Đoạn Thần Phong rồi đi trước.



Hai người dõi mắt nhìn theo hắn, đôi mắt không dấu được kinh ngạc. Họ hoàn toàn không biết trên đời này còn có một vị Tử trưởng lão.



"Lan trường lão, Tử trưởng lão mà Diệp Vân nhắc đến là ai?" Đoạn Thần Phong tò mò hỏi.



Lan trường lão đưa mắt nhìn sang y. Tiểu tử Đoạn gia ở kinh đô này thông qua quan hệ để qua cửa, không ngờ lại có thể có biểu hiện xuất sắc như vậy, vẫn còn sống từ Hoa Vận Bí Tàng quay về, thực sự không thể dùng đôi mắt thường ngày để nhìn y được nữa.



"Tử trưởng lão chính là một vị tiền bối của Tàng Vũ Các ta, tu vi Trúc Cơ cảnh. Vị lão nhân gia này thường ngày như rồng trên trời thoắt ẩn thoắt hiện, rất khó gặp được. Nếu sau này gặp ngài, các ngươi nhất định phải khiêm nhường lễ độ."



Tu vi Trúc Cơ cảnh!



Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng vô thức hít sâu một hơi. Tuy rằng bọn họ đã gặp phong chủ Vô Ảnh Phong Tô Hạo, cũng có tu vi Trúc Cơ cảnh. Thế nhưng, lão dù sao cũng là người đứng đầu Vô Ảnh Phong, còn vị Tử trưởng lão này chẳng qua chỉ là một trưởng lão của Tàng Vũ Các Thiên Chúc Phong, vậy mà lại có tu vi tới Trúc Cơ cảnh. Nên nhớ, những người có cảnh giới cao nhất mà bọn họ từng thấy ở Thiên Chúc Phong chính là Thuần Vu Diễn và Lan trường lão. Hai người này đều có tu vi Luyện Khí cảnh đỉnh phong. Nghe nói, chỉ kém nửa bước là có thể bước chân vào Trúc Cơ.



Tuy nhiên, Trúc Cơ đâu có dễ dàng như vậy. Nghe đồn, hai người đã kẹt tại Luyện Khí cảnh đỉnh phong mất vài năm, không tài nào vượt qua nổi một bước kia.



Hiện giờ, một vị Trưởng lão trông coi Tàng Vũ Các vậy mà lại có tu vi tới Trúc Cơ cảnh. Nếu như vậy, vị Trưởng lão này tất nhiên có lai lịch bất phàm, nhưng vấn đề là Diệp Vân sao lại quen biết lão?




Diệp Vân khẽ gật đầu, nói: "Đệ tử nhớ kỹ."



"Vì ngươi đã còn sống trở về, nên ta đã nói những bí mật liên quan đến Tiểu Hấp Tinh Quyết cho ngươi biết, dùng mọi khả năng che dấu không cho người khác biết được ngươi đã tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết, nếu không rất dễ tạo ra phiền phức khó lường." Sắc mặt hòa hoãn lại một chút, Tử trưởng lão gật đầu dặn dò.



Diệp Vân nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: "Tiểu Hấp Tinh Quyết nằm ngay bên trong Tàng Vũ Các, vào ngày hôm đó, ngay khi đệ tử mang nó ra ngoài, sư huynh trông coi đã từng nhìn thấy, mấy người đồng bạn của đệ tử cũng biết, vậy làm sao có thể giấu diếm được hết mọi người?"



"Nếu những người đó hỏi, ngươi cứ chối là chưa tu luyện thành công, thiếu chút nữa tan thân." Tử trưởng lão nghiêm giọng dặn dò.



Diệp Vân gật đầu, nói tiếp: "Đúng rồi, còn một người nữa cũng biết."



"Người nào?" Sắc mặt lạnh đi, Tử trưởng lão quát lên.



"Vợ của Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, Thủy Thanh Huyên." Diệp Vân nhẹ nhàng đáp.



Tử trưởng lão khẽ giật mình, vẻ lạnh lùng băng giá trên mặt lập tức biến mất, mỉm cười nói: "Không ngờ ngươi và Huyên Nhi đã gặp nhau, điều đó nằm ngoài dự tính của ta. Nhưng dù Huyên Nhi có biết được thì cũng chẳng sao."



Diệp Vân quan sát Tử trưởng lão, phát hiện ra khi nhắc đến Thủy Thanh Huyên, trên gương mặt lão không dấu được vẻ yêu chiều.



"Tử trưởng lão, đệ tử còn nhớ, ngày hôm đó ngài đã từng nói, nếu như có thể còn sống trở về, sẽ giới thiệu cho đệ tử một nơi để đi."



Tử trưởng lão liếc nhìn qua hắn, gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy!"



Gương mặt Diệp Vân tức khắc trở nên nghiêm trang, đôi mắt hiện rõ niềm mong chờ.