Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 168 : Đấu giá

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Dương Hóa Long, đây là lần thứ hai Diệp Vân nghe thấy cái tên này, lần trước là từ trong miệng của bọn Chung Ưng nói ra. Nghe nói tên này trong nội môn hô phong hoán vũ ghê lắm, mà còn là thủ lĩnh của Quân Tử Đường, thế lực đệ nhất trong nội môn gì đó nữa.



Một thời gian trước đây, đối với Diệp Vân mà nói thì nội môn là một nơi cách xa xôi không có giới hạn, cuối cùng chỉ sợ cả đời cũng không thể nào bước chân vào nội môn một bước. Có thể trở thành một gã đệ tử ngoại môn cũng đã là một bước lên trời, trở thành kẻ đứng trên vạn người rồi.



Nhưng mà một lần gặp gỡ không tưởng đã cải biến vận mệnh của Diệp Vân. Tiên Ma Chi Tâm xuất hiện khiến cho thân thể của hắn trở nên ngưng luyện và nâng cao lên gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần. Từ đó về sau tu vi của hắn tiến triển cực nhanh đến mức không thể ngăn cản.



Trên con đường tu tiên, số mệnh là quan trọng nhất. Chỉ cần có được vận may cực kỳ to lớn, như vậy mặc kệ mình gặp phải hiểm cảnh gì đều có thể biến nguy thành an.



Diệp Vân không dám nói chính mình có được vận may to lớn, nhưng mà hắn cảm thấy vận may của mình coi như không tệ. Bằng không mà nói, Tiên Ma Chi Tâm cũng sẽ không rơi vào trong cơ thể của hắn. Ở trong mộ lớn, hắn cũng không thể biến nguy thành an biết bao nhiêu lần, để rồi cuối cùng vơ vét hết toàn bộ trân tàng địa bảo trong mộ lớn không để sót lại chút gì. Ngay cả tu sĩ Kim Đan Cảnh như Hoa Vận thiếu chút nữa cũng bị hắn giết chết, xóa sạch thần hồn.



Đột nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, trong lòng Diệp Vân bỗng nhiên hiện ra ba bóng người một cách khó hiểu.



Người thứ nhất chính là Thẩm Mặc gầy gò. Thằng nhóc này nhỏ hơn hai tuổi so với Diệp Vân nhưng tốc độ hấp thu Linh thạch lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy dù cho thân thể Diệp Vân đã được Tiên Ma Chi Tâm cải tạo, tốc độ hấp thu Linh thạch so với đệ tử bình thường đã nhanh hơn gấp mười lần, nhưng so ra vẫn còn kém hơn so với Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc và Diệp Vân chia tay nhau đã được mấy tháng. Sau khi hắn bị Lan trưởng lão mang lên cao tầng Thiên Chúc Phong thì mãi tới giờ vẫn không có tin tức gì. Cũng không biết lúc này tu vi của hắn đã tiến triển đến mức nào rồi?



Người thứ hai là một cô bé. Trong đầu Diệp Vân rõ ràng hiện lên một cô bé có thân hình nhẹ như chim yến, quần trắng bồng bềnh, mũi bàn chân điểm nhẹ vài cái vào vách núi đá trong nháy mắt đã bay đến trăm trượng.



Quân Nhược Lan!



Cô bé này có thiên phú cực cao và tiềm lực cực lớn. Lúc tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, nàng là người đầu tiên nhảy lên đỉnh núi, bồng bềnh mà đi, sau đó liền không biết tung tích, không biết là đã bị đưa thẳng vào nội môn Thiên Chúc Phong hay là đi địa phương khác rồi. Tóm lại, cô bé này có thiên phú dị bẩm, thành tựu sau này tuyệt đối không thấp, chẳng qua là không biết hôm nay tu vi đạt đến cảnh giới gì rồi.



Mà người thứ ba chính là một gã thiếu niên, một gã thiếu niên kiêu căng mà thiên phú cực cao. Thiên phú và xuất thân của hắn cao đến nỗi dù là Lan Trưởng lão cũng không dám làm hắn khó xử.



Hắn chính là Mộ Dung Vô Ngân, nghe đâu là đệ đệ ruột của thanh niên lĩnh tụ một đời của Thiên Kiếm Tông, Mộ Dung Vô Tình.



Diệp Vân vẫn còn nhớ rõ Mộ Dung Vô Ngân đã từng nói qua: Nếu như tu vi của hắn có thể đạt tới Luyện Khí Cảnh, như vậy Mộ Dung Vô Ngân sẽ tìm Diệp Vân để hắn giúp đỡ.


Rốt cuộc thì một gã đệ tử áo đen cũng nhịn không được đi ra, cầm trong tay bốn chiếc lệnh bài. Người này tu vi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tứ trọng nên cũng không bất ngờ khi hắn có được bốn chiếc lệnh bài.



“Chẳng lẽ ngươi không nghe ta nói sẽ phân phối lại lệnh bài một lần nữa sao?” Diệp Vân giọng nói thản nhiên, mang theo một cỗ ý tứ không thể làm trái.



Tên đệ tử áo đen kia khóe miệng co giật, trong mắt đầy vẻ không muốn, tiếp tục hỏi: “Không biết Diệp sư huynh sẽ phân phối như thế nào?”



Diệp Vân mỉm cười, nói: “Rất đơn giản, ta sẽ đấu giá, ai ra giá cao hơn thì được. Tuy nhiên, các ngươi cũng không nên kêu loạn giá. Đến lúc đó mua không nổi thì đừng trách ta không khách khí.”



Đấu giá?



Một đám đệ tử nhất thời nhìn nhau. Bọn hắn dù tưởng tượng như thế nào cũng không nghĩ tới phương pháp phân phối lại một lần nữa của Diệp Vân sau khi thu hồi lệnh bài sẽ là đấu giá.



“Đúng. Đấu giá như vậy mới công bằng.”



Một gã đệ tử áo vàng đột nhiên kêu lên, thoạt nhìn hắn rất tự tin.



“Không sai, rốt cuộc bảo vật trân quý hai mươi năm nay của ta, hôm nay cũng có tác dụng rồi.”



“Nói như vậy, với ta lấy được một chiếc lệnh bài thì dễ như trở bàn tay rồi, lại vô cùng đơn giản.”



“Diệp sư huynh, ngươi cũng đừng nói nhảm nửa mà bắt đầu ngay đi, người nào trả giá cao là được.”



Một đám người hầu như là đều ủng hộ. Chỉ có những người đã giao ra lệnh bài mặc dù không hiện ra bộ dạng đau khổ, nhưng cũng là cười vui miễn cưỡng.



Tìm được một chiếc lệnh bài khó khăn như thế nào, bây giờ Diệp Vân chỉ nói một câu liền bị mang ra để phân phối lại lần nữa. Có mấy người hận không thể bóp nát hộ phù để rời khỏi đây. Nhưng mà một khi ly khai thì dù cho đạt được lệnh bài cũng không cách nào đạt được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn, cho nên bọn họ chỉ có thể lưu lại để tham dự đấu giá.



Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong trợn mắt há mồm nhìn Diệp Vân. Người này làm muốn làm gì đúng là không thể đoán được hắn!